Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chắc đến chương sau là sẽ có tiêu đề hẳn hoi :vvv

Tiểu thuyết gốc · 1515 chữ

“Vãi cả shit, em Uyên về nhà mày ở luôn á? Ngon ghê mầy” thằng Quang sửng sốt. Tất nhiên nó không lạ gì vị “hôn thê” này của thằng bạn “già”, dù sao cũng là thời đại công nghệ số, mặc dù không quá thân thiết nhưng nó thỉnh thoảng vẫn thấy ảnh Uyên qua mạng xã hội và tất nhiên cũng bị vẻ đẹp ấy gây ấn tượng mạnh.

“Ngon cái bìu, thích thì về mà hốt” Long chửi thề 1 câu rồi dốc cạn chén rượu. “Tẹo tao về nhà mày ngủ được không?” nó quay sang hỏi thằng Quang, vì thằng này cũng đang trong tình trạng 1 mình 1 nhà như nó.

“Ờ, không vấn đề”.

“Thế thì tới bến mẹ đi”.

Việc bố mẹ Long trao toàn quyền cho Uyên hay việc bị Uyên chọc tức buổi chiều cũng không đến mức làm tâm trạng nó bi thảm tới mức mượn rượu giải sầu, chẳng qua là do nó vẫn chưa tìm ra được cách đối phó Uyên nên nó muốn tạm quên đi cho khỏi đau đầu.

Sáng hôm sau, Long tỉnh dậy, lắc lắc cái đầu vẫn còn hơi ong ong vì rượu nó bắt đầu ngó quanh. “Cái phòng này lạ lạ” nó nhủ thầm, từng hình ảnh ngày hôm qua như cuộn phim tua nhanh bắn ngang qua dòng suy nghĩ của nó làm mặt nó chợt đơ cứng lại, trong mắt toát nên vẻ sợ sệt và kinh hoàng. Nó hốt hoảng sờ vội xuống dưới đít.

“May quá, vẫn bình thường” thở phào một hơi rồi nó đưa tay với lấy chiếc điện thoại. Đã 9h hơn rồi, một đống cuộc gọi nhỡ từ số của Uyên kèm thêm 1 tin nhắn: “Cậu mà không về là tôi bảo bác Hùng đấy!” Long hơi nhăn mặt: “Hừ, tưởng dọa được tôi à, đã thế anh đây không về đấy”. Có thêm một tin nhắn của thằng Quang: “Tao đi chạy việc cho ông già, mày dậy thì xuống bếp mà kiếm ăn, chìa khóa để ở dưới chậu cây trước cổng, đi đâu thì khóa vào xong để lại đấy là được”.

Long chạy vào phòng tắm vệ sinh qua rồi chạy xuống dưới bếp, chỉ tiếc rằng, chìa khóa thì có thấy chứ thức ăn thì chẳng có tí gì, nó cũng không quá ngạc nhiên, dù gì cũng là bạn thân, nó thừa biết thằng Quang nói thế cho oai thôi chứ cái dạng không biết nấu ăn mà lại còn ở nhà một mình thì dưới bếp chắc chỉ có đúng cái nịt.

Long bắt chiếc taxi chạy đi lấy chiếc xe vứt nhờ ở chỗ bảo dưỡng của một anh người quen rồi tiếp tục chuyến hành trình đi bụi. Vừa vi vu trên con xe thân thuộc, Long vừa nghĩ xem giờ nên đi đâu mới được, thằng Tiến thì cày game khuya phải đến trưa mới dậy được, 2 thằng kia thì đều đi làm cả. Đang khó nghĩ thì: “Một con zịt xòe ra 2 con thằn lằn co…” nó nhấc máy:

Giọng nói oang oang từ đầu dây bên kia truyền tới: “Hô hô ông em, đang ở đâu thế, qua sân bay đón anh đê”.

“Lão huynh, lại đổi số?” Long giở giọng kiếm hiệp.

“Hôm trước lỡ có quá trớn một chút mất con mẹ nó điện thoại nên đổi số mới thôi! Đệ đệ mau qua đây đón huynh, 2 huynh đệ ta đi giải khuây một chút” lão Cương nhập vai cũng nhanh không kém.

“Oke, tới liền tới liền”

“Đồ đạc đâu cả rồi? Có cần về nhà nghỉ ngơi chút không, đại ca?” Long dừng xe trước một thanh niên bảnh bao, chính là lão Cương, khí chất công tử nhà giàu cộng với khuôn mặt thuộc loại tiêu chuẩn khiến cho hàng khối cô em sẵn sàng sà vào lòng lão mà âu yếm.

“Anh đăng kí với bên chuyển nhà rồi, họ mang đồ sang sau. Cứ đi đi đã, tới nơi rồi nghỉ” Cương phẩy phẩy tay vẻ không quan trọng.

Long nhún vai, nghĩ: “Tính cách ông này vẫn vậy nhưng mà được cái cũng đúng lúc”. Chiếc rồ ga lao đi.

Thành phố Vĩnh Hưng nơi Long ở chính là một thành phố biển giàu có với sự phát triển vượt bậc của ngành du lịch và dịch vụ cũng như các ngành kinh tế biển khác.

  • Bờ biển Ngọc Trai, thành phố Vĩnh Hưng –

Trong một chiếc nán nhỏ được dựng lên cho khách du lịch thuê để picnic, ngồi nghỉ,…

“Em tưởng ông anh dẫn em đi đâu. Hóa ra là ra đây” Long nói rồi bỏ miếng mực vào mồm nhai nhai.

“Ai chẳng phải nghỉ ngơi!” lão Cương nhấp một ngụm bia, ánh mắt nhìn về phía xa xăm ra vẻ sâu sắc.

“Khu này có chỗ nào chơi vui vui không anh ?” mặc dù cũng thuộc dạng đi nhiều nhưng riêng về khoản chơi bời thì Long còn thua lão Cương 20 năm.

“Mày hỏi ngu bỏ mẹ, khu biển mà lại không có à, nhưng mà đợi tối anh dẫn mày đi sau, tẹo đi mua ít đồ cùng anh”.

“Oke !”

Hai anh em chè chén no say rồi nằm luôn trong cái nán mà ngủ tới tận giữa buổi chiều. Sau đó xách xe chạy ra khu chợ hải sản. Thường thì chuyện đi chợ không phải sở trường của đàn ông, may mắn là Long cũng học được đôi chút trong 2 tháng rời xa vòng tay của mẹ nhưng lão Cương thì vẫn sống theo đúng tiêu chuẩn công tử bột nên chả biết gì về chuyện này cả. Các cụ thường có câu: “Thùng rỗng thì kêu to”, lão Cương chính là như vậy, đã đ*o biết gì lại còn thích to mồm vào chợ cứ oang oang lên trông đến là đần.

“Cái này?” Long chợt bị thu hút bởi một sạp hàng nhỏ trong lúc lão Cương đang áp dụng đống kiến thức về kinh tế học được trong trường ra để cò kè với mấy người bán hàng. (đéo ăn thua đâu :(( tôi thử rồi)

Cách chỗ Long không xa là một hàng lưu niệm nhỏ, cũng có thể gọi là rất nhỏ, vì “cửa hàng” chỉ đơn giản gồm một bộ bàn ghế nhựa và một cái bao trải trên mặt bàn, trên đó bày la liệt các thứ đồ trang trí nhỏ nhỏ làm bằng đá, vỏ sò, nhựa,…Trong vô thức, Long bị thu hút mãnh liệt bởi một viên đá cỡ chừng nửa bàn tay màu nâu vàng nằm trên “cửa hàng” lưu niệm ấy.

“Cái này bao nhiêu bao nhiêu vậy ạ?” Long lễ phép hỏi khi thấy người bán là một ông lão cũng khá lớn tuổi.

“Ha, cậu thanh niên, không ngờ cậu lại có hứng thú với nó, lấy cậu 10 ngàn mở hàng vậy!”

Mấy viên đá kiểu này nhìn là biết do nhặt được từ bãi đá gần bờ biển, người bán sẽ lựa những viên có hình thù kì lạ, đặc sắc về để làm quà tặng kèm khi khách mua hàng hoặc chuyển tới mấy tay đại bịp để làm “đá phong thủy”. Nhưng viên đá Long định mua thì cũng không có gì đặc sắc cả, đơn giản là có một lõm sâu chạy dọc ở giữa, càng nhìn càng giống “cái đó” của phụ nữ.

“Được, cháu lấy cái này!” chính Long cũng không hiểu tại sao mình lại muốn mua nó đến vậy. ( main đần thật nhưng không biến thái đâu nhé :vv )

...

“Chú chuyển đến địa chỉ này giúp con ạ” lão Cương ghi địa chỉ rồi lễ phép nói với ông chú chuyển hàng. Ở khu chợ này, người ta hỗ trợ cả việc vận chuyển về tận nhà do nhiều vị khách không thích mùi tanh của hải sản khi tự vận chuyển.

“Yô, thằng ku em, mày mua cái gì hình dáng lạ vậy?” lão Cương cười cười nham hiểm nói khi thấy viên đá của Long, người thường còn phải mất một lúc lâu mới thấy nó giống "cái ấy" chứ lão Cương liếc phát là thấy luôn vấn đề .( từng trải +100 :”>)

“Không có gì đâu, mà mua làm gì nhiều vậy anh zai?” Long đút viên đá vào túi rồi hỏi.

“Tranh thủ lựa ít hải sản chất lượng gửi về cho phụ huynh! Phải ngoan tí thì mới dễ sống”.

Long cười ha hả nói: “Haha, ông anh đúng là người đi trước, kinh nghiệm đầy mình”. Nói thì nói thế chứ Long thừa biết tính bố nó, đương yên đương lành mà tặng quà, bố nó lại tưởng nó gây ra chuyện gì, có khi còn bị quản nghiêm hơn ấy.

Lão Cương hơi vênh mặt lên, vẻ đắc chí: “Đương nhiên, chú còn phải học anh dài dài, giờ thì đi thôi. Đêm nay! Không say không về!”.

Bạn đang đọc Trí Tuệ sáng tác bởi danchoihechien1001
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danchoihechien1001
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.