Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cài đặt hoàn tất

Tiểu thuyết gốc · 1612 chữ

Hồi trưa Uyên mặc một cái áo phông rộng và chiếc quần lửng rộng thùng thình thì không nói, nhưng giờ cô đang mặc chiếc váy ngủ 2 dây để lộ cặp đùi trắng mởn, không tì vết ở bên trên, mặc dù là chiếc áo 2 dây này cũng không quá trễ nhưng cặp đào tiên nấp sau chiếc áo mỏng vẫn mang theo một sức quyến rũ kinh hồn.

“Nhìn cái gì mà nhìn. Đồ háo sắc!” Uyên khẽ gắt khi thấy Long nhìn cô không chớp mắt phát nào.

“Ờ…ừm…tôi là con trai mà có phải gay đâu, phản xạ nhất thời thôi” Long lấp liếm.

“Hừ! Ăn đi!” Uyên nhẹ hừ một tiếng rồi ngồi xuống ăn.

Long cũng cắm mặt vào ăn chứ không dám săm soi thêm, dù sao nó cũng là trai 17, bẻ chưa gãy sừng trâu thì cũng phải gần gãy, chẳng may nhìn lâu ra chuyện thì bỏ bu, mặc dù nó vẫn rất tự tin vào định lực của bản thân nhưng cứ nhìn chằm chằm thì cũng không hay chút nào, chắc nó phải dần thích nghi với việc này thôi.

Bữa ăn trôi qua trong yên lặng vì một người đang mải theo đuổi những suy nghĩ riêng còn một người thì cắm đầu vào bát cơm cho đôi mắt đỡ “hư”.

“Tôi ăn xong rồi! Lịch làm việc tôi dán trên tủ lạnh ấy, cậu xem rồi làm theo đúng như thế là được” Uyên chỉ ăn một lưng cơm và chút thức ăn rồi gác đũa, quay sang nói với Long.

“Sao ăn ít thế? Đồ ăn không ngon hả?” Long bỗng thấy hơi hụt hẫng, dù nó biết việc Uyên khen nó là khó có thể xảy ra nhưng nó nghĩ ít nhất Uyên cũng phải ăn nhiều nhiều một chút chứ.

“Dở ẹc!” Uyên gửi tặng Long một xô nước lạnh rồi quay người đi lên trên phòng.

Tội nghiệp thằng bé, không biết là ăn tối nhiều sẽ dễ béo bụng nên con gái thường tránh ăn nhiều vào bữa tối nên cứ nghĩ ngợi không hiểu tại sao hôm này mình thi triển tài năng mà hiệu quả lại kém như vậy. Mặc dù nó ăn thì vẫn thấy oke như mọi khi nhưng nó lại nghĩ là do tâm lý ảnh hưởng tới khẩu vị (các cụ đã dạy rồi mà: “Cứ* ai vừa mũi người ấy” :vvv).

“Chắc là do ít nấu nên xuống tay rồi” Long vừa nhai nhai vừa lẩm bẩm. Nó hạ quyết tâm sẽ luyện tập để nấu thật ngon, không thể cứ tỏ ra phế vật mãi được, dù có phải hôn thê hay không nhưng để con gái nó khinh cho là không được rồi. Ăn uống dọn dẹp xong xuôi, Long chắp hai tay sau đít, nghiên cứu cái “lịch làm việc” mà Uyên dán trên cánh cửa tủ lạnh. “Lịch làm việc” được viết trên một mẩu giấy màu hồng phấn kèm thêm mấy cái hình ảnh nhân vật hoạt hình in chìm lộ rõ nên một sự trẻ con đến mức… đáng yêu. “Hừm, chữ cũng đẹp phết, giấy thì lại hơi trẻ con, không ngờ người như vậy lại có thể dùng loại giấy này” Long âm thầm nhận xét như một chuyên gia về nghệ thuật.

“Lịch làm việc” ghi đại khái nội dung việc làm trong từng ngày. Việc nấu cơm, rửa bát sẽ luân phiên theo bữa, còn việc tổng vệ sinh nhà cửa thì luân phiên theo tuần. Các công việc khác như chăm sóc cây cảnh, đi chợ, quét sân,… cũng được sắp xếp đầy đủ nhưng tuyệt nhiên đều là làm riêng. Không hề có chuyện 2 người cùng làm chung cho dù có là tổng vệ sinh nhà cửa đi nữa. Tất nhiên là như mọi khi thì anh main đầu đất cũng không hề mảy may để ý tới việc ấy mà chỉ gật gù tỏ vẻ ưng ý, dù sao thì trước đây là một mình nó làm hết, nay có người san sẻ tất nhiên là tốt rồi. Dưới cùng của tờ “lịch làm việc” còn có thêm một dòng chữ nhỏ: “Quần áo giặt riêng!”.

“Ù…Ầm” Long vừa đọc tới đó thì bỗng có tiếng sấm gầm gừ làm nó giật cả mình. Dù đã là buổi tối nhưng vẫn có thể thấy được tửng tảng mây đen nặng trịch đang treo lơ lửng trên không trung.

“Đù, cảnh này quen quen” những hình ảnh về pha headshot của anh Lôi lại dội về trong não Long. “Tính ra cũng đã 3 ngày rồi đấy chứ” nó thầm nghĩ.

“Thời gian cài đặt còn lại 0 ngày 0 giờ 13 phút 21 giây” âm thanh của Linh Thư nổi lên trong óc Long. Âm thanh lần này đã “sống” hơn không còn máy móc và vô cảm nữa, thậm chí, còn có chút giống với giọng nói của Long.

“Đù, ngon nha, thời khắc của ta đã đến! Phất rồi! Phất rồi!” Long khấp khởi mừng thầm trong bụng, nó đang tưởng tượng ra sự bá đạo mà nó có thể có được mà đâu biết rằng cuộc sống này đều là lừa hết, tưởng tượng thì chỉ như một pha đi cảnh sau chơi đồ thôi.

“Lên rút quần áo phát rồi xuống đập hộp hàng nóng” thằng bé phi lên sảnh phơi quần áo như một cơn gió. Từ sau vụ bị anh Lôi solo kill, Long không những không sợ sấm sét mà lại còn thích thú ( sét đánh chập mạch não :”>) khi thấy sấm sét. Nó hiên ngang rút đống quần áo rồi ôm đồm xuống phòng mình như thường lệ. Nhưng nó lại quên mất rằng, bây giờ nó đâu còn có thể “như thường lệ” được nữa.

Sau khi ôm đống quần áo về phòng, nó chợt nhận ra một điều kì lạ đấy là trong đống quần áo ấy lại có… ĐỒ LÓT CỦA CON GÁI! (:”>).

“Đuỵt, bỏ bu rồi! Quên mịa nó mất” Long thầm nghĩ đéo ổn, nó nhặt vội quần áo, đồ lót của Uyên lại thành một đống mới rồi lại ôm đồm bê đống quần áo ấy lên định đem về trả cho Uyên nhưng tiếc là …

“Đồ biến tháiiiii!!!” nó vừa quay ra thì tiếng quát của Uyên vả thẳng vào mặt làm nó hết hồn. “Gòi xong!” lời nói chưa kịp ra khỏi mồm Long thì:

“Hự” nó ăn ngay một cước của Uyên vào đúng chỗ hiểm ( biến thái thì phải sút dá* thôi :< tôi cũng k cứu được nữa) rồi khuỵu xuống đau đớn, đống quần áo vào vai giẻ lau nhà còn nó thì 2 tay ôm lấy 2 hòn 2 dòng lệ cũng nhẹ nhàng chảy dưới 2 hàng mi. Nó muốn hét lên nhưng mà thốn quá hét không ra.

“Tôi…tôi…chỉ…rút hộ…hộ…” Long nhọc nhằn lấy hơi rồi nói qua từng quãng thở.

“Cậu im đi! Đồ dê xồm” Uyên lại quát lên. Bình thường thì có lẽ Uyên sẽ không kích động đến mức ấy, nhưng vừa lúc ăn tối, Uyên đã gặp ánh mắt săm soi của Long quét trên cơ thể mình mặc dù không giận thậm chí còn có chút vui và tự hào vì nhan sắc của mình. Tuy nhiên, não Uyên vẫn mặc định Long là đồ háo sắc. Kết hợp thêm với tư thế ôm đồ của Long vừa nãy, chắc ở đây ai cũng biết khi ôm quần áo thì đồ lót nhỏ hơn quần áo bình thường nên phải để phải để bên trên tránh cho rơi rớt, đồng thời người cũng phải hơi ngả ra sau tránh đồ rơi ra đằng trước vô tình khiến cho đầu phải thấp xuống gần hơn với đống đồ. Tình cờ là khi Uyên bước vào phòng thì lại rơi vào một góc nhìn hết sức vi diệu khiến cô thấy rằng: Long đang ôm đồ lót của mình mà… ngửi !!! Não Uyên từ việc mặc định Long là háo sắc lập tức chuyển ngay sang thành biến thái thôi thúc cô tung ra loạt combo thần thánh vừa rồi. ( Đen thôi! Đỏ vẫn thế :vvv)

“Không…có…mà...” Long vẫn chưa bình phục được nhịp thở.

“Tôi không thèm nghe cậu nói!” Uyên bực tức quơ vội đống đồ của mình đang nằm ở trên sàn lên nhưng do gấp gáp mà đánh rơi mất một chiếc áo ngực. Khi đã ôm đồm như vậy thì việc cúi xuống nhặt trở lên khó khăn làm Uyên hơi chần chừ.

Không biết trí khôn Long đi chơi ở đâu mà giờ này mới về, nó nhận ra được sự khó xử ấy nên vội nhặt lên đưa cho Uyên đồng thời cố nặn ra một nụ cười mà nó cho là thân thiện nhất:

“Của cậu đây! Hì!”

Nhưng tiếc thay Long lại là nhân vật chính trong truyện của tôi :vv Nên nụ cười của nó trong mắt Uyên lúc này lại giống như là nụ cười khả ố của mấy kẻ dâm dê.

“Đồ biến thái!” Uyên giật lấy cái áo ngực, hét vào mặt nó rồi hầm hầm bỏ ra ngoài.

“Ơ…ơ” trong lúc não Long còn chưa kịp load là tại sao mình vẫn bị chửi thì một âm thanh vang lên trong đầu nó: “ CÀI ĐẶT HOÀN TẤT!”…

P/s: thực ra tôi thích anh em cmt thật nhiều để có câu hỏi còn làm content cho truyện :vvv đặt câu hỏi thì cmt còn góp ý thì ưu tiên gửi mail cho dễ trao đổi nhé.

Bạn đang đọc Trí Tuệ sáng tác bởi danchoihechien1001
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danchoihechien1001
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.