Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến chương này tôi lại không biết đặt tiêu đề :<

Tiểu thuyết gốc · 1330 chữ

Uyên đang ngồi trên bàn ăn, một tay cầm cốc nước cam nhâm nhi, tay kia thì đang lướt lướt chiếc điện thoại, thấy Long xuống, Uyên nhìn nó rồi hất hàm về phía con Pocoyo đang ăn uống ngon lành. Chuyện con chó đang ăn thì cũng là bình thường thôi nhưng con chó này lại ăn cơm rang với sườn rán thì nó lại chiến quá.

“Cậu không ăn! Tôi cho chó ăn rồi” Uyên nhẹ nhàng nói trong khi Long đang nhìn trân trân vào bát cơm chó.

“Tôi đâu có nói là tôi không ăn” Long quay ngoắt sang hỏi giọng nặng nề.

“Tôi bảo cậu “xuống ngay” cơ mà? Đã 10 phút rồi đấy”.

“Chỉ là 10 phút thôi mà, sao cậu nhẫn tâm vậy”

Uyên nhún vai vẻ không quan tâm làm nó tức điên. Nếu chỉ vệ sinh bình thường qua qua thì cũng không lâu đến vậy, hơn nữa Long còn là con trai nhưng do thằng bé vừa bị một pha quê độ lúc Uyên gọi nó dậy nên nó cố tình chỉnh trang 1 chút trông cho đỡ phèn để đỡ mất thể diện, nó ngờ đâu Uyên lại chơi ác đến vậy. Nó chợt nổi lên xúc động lao vào tranh cơm của con Pocoyo, dù sao thì từ lúc đón Uyên ở sân bay đến giờ, nó cũng chưa ăn được bữa nào tử tế, bữa sáng thì skip, bữa trưa bữa tối thì nhậu là chính đâm ra nó cảm thấy đói cồn cào. Nhưng lí trí của nó ngay lập tức vùi dập ý nghĩ “tranh ăn của chó” đó đi rồi hậm hực đi về phía tủ bếp để kiếm gói mì bỏ bụng. Ngay khi vừa mở tủ bếp ra thì một mùi thơm sực thẳng vào mũi Long làm nó theo phản xạ hít phát như hít ke. Trong tủ bếp, có một bát canh, một đĩa thịt ba chỉ rang và một đĩa mướp xào giá.

“Đây là … ?” Long ngu ngơ hỏi.

“Bữa trưa của cậu!” Uyên nói rồi chỉ về phía con Pocoyo “ Còn kia là bữa sáng tôi chuẩn bị nhưng cậu không về, đổ đi thì phí nên tôi cho nó ăn”.

Long cảm động muốn rớt nước mắt. “Đúng là trời không tuyệt đường người, vẫn còn để lại cho con bé này ít lương thiện” nó thầm nghĩ rồi lúi húi bê bữa cơm nhỏ của nó ra bàn, rồi bất chấp việc vừa bị Uyên trêu đùa như con rối, nó bắt đầu thưởng thức bữa trưa.

“Nhà chỉ còn chừng ấy đồ ăn, tôi muốn đi chợ nhưng vẫn chưa quen chỗ này nên không đi được, cậu ăn xong rửa bát rồi chiều đi chợ mua đồ đi đấy!” Uyên ra một chỉ thị rồi đi một mạch lên phòng, bộ dạng không hề muốn ở gần Long một chút nào vậy. Tất nhiên anh đần của chúng ta thì đâu quan tâm đến tâm tư thiếu nữ, gần xa không quan trọng, gật đầu lia lại theo phản xạ rồi tiếp tục hăng hái đánh chén.

“Cạch!” tiếng cánh cửa đóng lại, Uyên tựa lưng vào cửa, hai tay ôm lấy ngực rồi khuỵu xuống, gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ khó chịu. Không hiểu tại sao, mỗi khi tiếp xúc với Long, cảm xúc mãnh liệt ấy lại ập tới, cô càng cố gắng kìm nén nó lại thì nó lại càng dữ dội hơn. Đến chính Uyên cũng không hiểu nổi mình nữa, rốt cuộc là yêu hay là không. Nếu như là không yêu tại sao cô lại phải khổ sở như thế nhưng nếu là yêu thì cô vẫn cảm thấy thiếu một thứ. Sự dằn vặt trong tâm trí này đã diễn ra suốt 10 năm liền kể từ khi cô biết được “điều đó”, cũng chính vì tâm trí cô không thể nào đưa ra một câu trả lời chính xác nên cô mới mơ mơ màng màng đồng ý chuyển tới đây sống. Cô không biết rõ liệu mình đang làm gì và phải làm gì nữa. Mệt mỏi bao trùm!

“Cộc! Cộc!” tiếng gõ cửa xen ngang vào tâm trí hỗn loạn của Uyên làm cô giật mình.

“Một chốc nữa tôi ra chợ, cậu có đi cùng cho biết không?” Long hỏi vọng vào.

“Tôi… tôi có chút mệt. Để lần sau đi” Uyên cố trấn tĩnh lại đáp.

“Ừm” Long cũng chẳng trông mong vào việc Uyên sẽ đi chợ cùng nó nên nhẹ trả lời rồi quay mông cút thẳng về phòng ngủ trưa.

Chiều tới, sau khi đi một vòng chợ mua mua bán bán, Long xách đống đồ ăn về nhà rồi bắt đầu lụi cụi dưới bếp chuẩn bị nấu nướng, không phải tự khen nhưng Long vẫn phải thừa nhận là nó nấu ăn cực kì ngon, điều này cũng được kiểm chứng bởi bố mẹ nó hay những vị khách đã từng ghé qua nhà nó chơi. Có lẽ là tài năng bẩm sinh, sau khi đọc lướt qua các loại nguyên liệu và gia vị, nó có thể hình dung sơ bộ ra các bước làm và cách nấu sao cho phát huy được tốt nhất tinh túy của thực phẩm. Đa phần các món ăn nó làm đều mang hình dáng phổ thông, bình thường nhưng hương vị lại rất đặc biệt. Nhưng tài năng bẩm sinh cũng phải qua rèn giũa, do cái tính lười như hủi của nó cũng như sự chiều chuộng của mẹ nó, nó không thường xuyên động tay vào việc bếp núc. Ngay cả trong 2 tháng xa mẹ, vì ăn một mình nó cũng chỉ nấu mấy món qua loa, nhanh nhanh chóng chóng bỏ đầy bụng là chính. Tuy nhiên, hôm nay nó đã quyết định đại triển thần uy, thể hiện thiên phú siêu quần của mình nhằm hòa hoãn tình hình với Uyên. Mặc dù tới tận bây giờ nó vẫn không hiểu tại sao Uyên lại thích bón hành cho nó như vậy nhưng nó hiểu là việc bật lại Uyên là điều thực sự ngu ngốc, chưa nói đến đấu chí, chỉ cần Uyên khóc là tay chân nó đã quýnh cả lên rồi thì sao chơi lại. Nên nó quyết định chọn phương án sống thấp lại, nhường hết quyền chủ động ra, không đối đầu trực tiếp thì có lẽ Uyên sẽ không quá ác với nó, bữa ăn hồi trưa chính là minh chứng.

Loay hoay một hồi thì cũng xong, nó dọn cơm ra rồi chạy lên gọi Uyên xuống ăn.

“Ê! Tôi nấu xong rồi! Xuống ăn đi!”

“Xuống trước đi!” trong phòng có tiếng trả lời vọng ra.

Nghe câu trả lời cụt lủn, Long bỗng có xúc động muốn làm như Uyên lúc trưa nhưng do đã xác định kế hoạch hòa bình vả lại làm thế thì lại trẩu quá nên nó kiếm chế lại rồi xách đít xuống ăn trước. Đang gắp miếng thịt bò hầm đút vào miệng thì Uyên đi xuống làm nó tí nữa thì phun hết cmn đồ ăn ra ngoài…


P/s: định nằm ngủ để sáng mai rồi viết nốt chương này mà cứ thấy bứt rứt nên ngồi hí hoáy gõ nốt rồi up lên cho nóng, chắc đến chương sau hoặc sau nữa là truyện sẽ bắt đầu đi vào quỹ đạo chính, tôi đã cân nhắc rất nhiều về những chương đầu này, quả thật là những chương đầu này có sự nhàm chán nhưng nó lại là tiền đề cho cốt truyện sau này nên không thể không viết. Mong mọi người kiên nhẫn theo dõi và ủng hộ nếu sau này thấy truyện vẫn chán thì hẵng bỏ cũng chưa muộn :vvv dù sao thì đọc cũng không mất quá nhiều thời gian. Xin cảm ơn 😁😁😁

Bạn đang đọc Trí Tuệ sáng tác bởi danchoihechien1001
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danchoihechien1001
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.