Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhớ kỹ

Tiểu thuyết gốc · 2593 chữ

Không lâu sau cú va chạm, bụi mù lắng xuống, mây đen trên trời tan biến, quang mang tắt hẳn.

Lúc này, Lục Tuyết Kỳ mang theo vẻ mặt trắng xanh đang từ từ hạ xuống, đứng trên mặt đất, nàng lẳng lặng ngầng đầu lên, nhìn về thân ảnh cây đào cổ thụ ở phía đằng xa, thân thể run run không nói.

Mỗi người trong đám đông đang vây xung quanh xem đều nhanh chóng phát hiện được kết cục cuộc chiến. Chỉ bằng mắt thường đã có thể nhìn thấy rõ ràng, cơn mưa cánh hoa cùng đám mây mù màu hồng phấn đã bị vỡ vụn từng mảnh từng mảnh một, biến thành từng đám bụi trần, tuần tự bị cột ánh sáng khổng lồ chiết xạ ra từ quả cầu sét khổng lồ của Bắc Cực Thiên Lôi kiếm thôn phệ tiêu diệt.

Đầu tiên là từng tấc từng tấc, từng mảnh từng mảnh nhánh hoa yêu diễm trên thân của cây đào cổ thụ, sau đó đến toàn bộ những nhánh hoa tựa như tro bụi, toàn bộ vỡ vụn theo cơn gió bay vào không trung.

Cuối cùng chính là bản thể cao tám, chín mét, đường kính đến hơn mười mấy mét của cây đào cổ thụ, cũng tựa một món đồ sứ từ trên cao bị rơi xuống đất, toàn bộ thân thể từ trên xuống dưới đều được phủ kín bởi chi chít những vết rạn nứt.

Vỡ vụn, rồi lại tiếp tục vỡ vụn, không ngừng có từng mảnh bản thể cây đào cổ thụ bị bong ra, sau đó lại tiếp tục vỡ vụn tan thành tro bụi!

Vô số mảnh vỡ của bản thể cây đào cổ thụ đã bị sét đánh cháy đen thành than củi rơi trên mặt đất.

Cây đào cổ thụ vô cùng to lớn lúc nãy, nay đã trực tiếp bị Lục Tuyết Kỳ phối hợp với Nguyễn Thế Luân, dùng Đạo gia Vô thượng kỳ thuật “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết” cùng sự phụ trợ của Thiên lôi ngọc phách và Dẫn Lôi trận liên thủ đánh cho nát tan!

Đáng thương cho vận mệnh cây đào cổ thụ, trước đó đã trải qua một lần bị sét đánh chết khô, hiện tại vất vả lắm mới có thể “Khô mộc hồi xuân” sống lại, thế mà cuối cùng vẫn phải tiếp đón vận mệnh tiếp tục gặp thêm một lần kiếp nạn phải đối kháng sinh tử với sấm sét.

Bổn cũ soạn lại, vận mệnh cây đào cổ thụ y như trước không có gì thay đổi, nó vẫn không đối kháng nổi kiếp nạn sấm sét lần này, một lần nữa chịu cảnh đạo hủy thân vong.

Nguyễn Thế Luân nhìn thấy thành quả cuộc chiến sau khi Lục Tuyết Kỳ thi triển Đạo gia Vô thượng kỳ thuật “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết”, thì tinh thần trở nên cực kỳ thoải mái, nhẹ nhõm thở một hơi dài, cơ thể hắn bỗng cảm thấy thư giãn suy yếu sau một thời gian dài tập trung tinh thần căng thẳng.

Nguyễn Thế Luân biết mình đặt cược đúng chỗ. Phần thắng cuối cùng đã thuộc về hắn.

Nếu như sau khi đã lật lên hết tất cả những lá bài tẩy của mình mà trận chiến vừa rồi vẫn chưa phân ra thắng bại, chắc chắn sau đó Nguyễn Thế Luân cũng không có năng lực và vật lực lại tiếp tục khởi động tấn công một lần nữa, mà chỉ còn có một con đường duy nhất, đó là mau chóng chạy trốn cho nhanh, rất may là chuyện đó đã không xảy ra.

Lượng lớn tinh hoa linh khí sấm sét bên trong Thiên lôi ngọc phách đi qua thân thể của Nguyễn Thế Luân lúc nãy đã làm cho thân thể của hắn phải chịu đựng gánh nặng cực lớn, đặc biệt là nơi trái tim, đến tận bây giờ hắn vẫn cảm thấy từng trận tê dại, đau buốt.

Bất quá đúng lúc này, từ trong vô thức, pháp lực Nguyễn Thế Luân tự động vận chuyển chữa trị, hồi phục thương thế bên trong thể nội của hắn.

Lục Tuyết Kỳ lưu tâm nhìn thấy dáng vẻ Nguyễn Thế Luân tỏ ra đau đớn vì nội thương, thì định đi đến hỏi thăm giúp đỡ hắn, dù sao việc nàng có thể đánh bại được yêu quái cây đào cổ thụ kia cũng có công rất lớn của tên vô sỉ này.

Đột nhiên, thần thức của Lục Tuyết Kỳ tựa như cảm thấy ở phương hướng cây đào cổ thụ đang vỡ vụn kia có việc quái lạ gì đó không bình thường đang diễn ra.

“Xoạt!”.

Không chút do dự, Lục Tuyết Kỳ rút ra Bắc Cực Thiên Lôi kiếm, thầm vận pháp lực, đứng áng ngữ phía trước Nguyễn Thế Luân, ánh mắt nghiêm túc chăm chú nhìn về phía cây đào cổ thụ, quát lớn:

- Yêu nghiệt nơi nào, sao dám lấp lấp ló ló ở phương này! Hãy mau hiện thân đi!

Nghe thấy tiếng quát của Lục Tuyết Kỳ, Nguyễn Thế Luân cũng giật mình kinh ngạc, vội dùng thần thức dò xét tất cả khu vực xung quanh để tìm kiếm xem có việc gì quái lạ xảy ra hay không.

Rất nhanh, thần thức của Nguyễn Thế Luân đã dò xét khắp cả chiến trường một lượt, ánh mắt của hắn lập tức chăm chú hẳn lên, bởi vì hắn dường như mơ hồ nhìn thấy, tại phương hướng bản thể cây đào cổ thụ sau khi bị “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết” đánh cho tan nát, chợt lóe lên một quang ảnh màu trắng xóa.

Tuy rằng Nguyễn Thế Luân chỉ dùng thần thức nhìn thoáng qua quang ảnh màu trắng xóa trong chớp mắt, nhưng sắc mặt của hắn đã tức khắc đột ngột biến đổi.

Quang ảnh màu trắng xóa ngày càng ngưng thực, hiện ra thân ảnh một cô gái mặc trang phục áo choàng trắng như tuyết, hai chân để trần, khuôn mặt nàng cực kỳ xinh đẹp, ngay cả người kinh nghiệm duyệt nữ vô số như Nguyễn Thế Luân cũng phải công nhận vẻ đẹp của thiếu nữ này trên đời ít thấy.

Nếu đem so sánh những mỹ nhân mà Nguyễn Thế Luân đã được tận mắt nhìn thấy ở thế giới này, thì thiếu nữ Mộ Dung Yên Nhiên lúc nãy đã có thể tính là một giai nhân tuyệt sắc, nhưng ở trước mặt cô gái này cũng phải hơi thua kém một chút.

Có thể so sánh với vẻ đẹp của thiếu nữ xa lạ này chỉ có thể tính đến trên người Lục Tuyết Kỳ, thế nhưng hai nàng lại mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.

Thiếu nữ xa lạ tràn đầy phong tình xen lẫn vào khí chất yêu dị thần bí.

Lục Tuyết Kỳ kiêu ngạo lạnh lẽo, thanh tân thoát tục, khí chất tựa thiên tiên.

Đem hai người so đấu nhan sắc cùng khí chất với nhau, trong chốc lát khó mà có thể phân ra cao thấp cho được.

Nguyễn Thế Luân chăm chú đánh giá dò xét cô gái xuất hiện từ quang ảnh màu trắng xóa.

Càng nhìn Nguyễn Thế Luân càng bị thuyết phục bởi vẻ đẹp của thiếu nữ này, nàng đẹp từ trên xuống dưới, ở khắp toàn thân mà không hề có một chút tỳ vết nào, vẻ đẹp của nàng khiến cho người khác kinh tâm động phách, đẹp đến mức làm người mê muội...

Nói tóm lại, vẻ đẹp này tuyệt đối không thể xuất hiện trên thân thể của nhân loại.

Đứng trước vẻ đẹp có thể khiến bất cứ sinh vật nào kể cả giống đực và giống cái đều phải trầm luân vào chủ nhân của nó, thế nhưng lúc này đây nội tâm Nguyễn Thế Luân hoàn toàn không có cảm giác hừng hực hưng phấn khi nhìn thấy mỹ nữ như những lúc bình thường trong dĩ vãng.

Trong khoảng khắc này, toàn thân trên dưới thân thể của Nguyễn Thế Luân chỉ cảm thấy hơi lạnh thấu xương chạy dọc theo cột sống, phía sau lưng mồ hôi lạnh ứa ra ướt cả một mảnh quần áo.

Cô gái mặc áo trắng mái tóc rối bù, thả bay tự do trong gió, khắp toàn thân nàng ngoại trừ áo khoác mỏng manh bên ngoài còn lại trên người không có bất kỳ phụ tùng nào khác, nhưng chính điều đó cũng vô tình làm cho thân thể nàng toát ra một luồng khí chất đặc biệt, tạo thành một loại vẻ đẹp vừa mê đắm lòng người lại vừa quyến rũ một cách tự nhiên.

Ánh mắt của nàng sâu thẳm tựa như những vì sao trên trời, chăm chú nghiền ngẫm đánh giá Lục Tuyết Kỳ đang đứng phía trước che chắn cho Nguyễn Thế Luân, dáng vẻ tràn đầy hứng thú hiếu kì.

Bỗng nhiên, thần thức Nguyễn Thế Luân cảm thấy dường như cô nàng kì lạ kia hướng về phía mình liếc mắt ngắm nhìn một cái, ngay sau đó bên tai hắn bỗng vang lên giọng nữ trầm thấp khàn khàn quen thuộc mà hắn đã từng nghe thấy khi đấu pháp cùng mấy tu sĩ của Vu gia.

Âm điệu của giọng nói này vẫn y như vậy, vừa mang thái độ vui thích tươi đẹp, lại vừa làm cho người nghe cảm thấy lạnh lùng không rét mà run, lạnh lẽo đến tận đáy của tâm hồn!

- Tên của ta gọi là Hồng Dạ, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, bởi vì ...

Không giống với bề ngoài thanh lệ kiều diễm của mình, âm thanh của thiếu nữ xa lạ tên gọi Hồng Dạ này cực kỳ trầm thấp, thế nhưng lạ một điểm là chính những âm thanh này dường như lại có một luồng mị lực kỳ lạ, âm thầm lôi kéo khiến cho người ta cam tâm tình nguyện trầm luân vào nó.

Nhưng lúc này, trong lòng Nguyễn Thế Luân không thể sản sinh được chút xíu ý nghĩ kiều diễm phong lưu nào cả, bởi vì nội dung nửa câu nói còn lại của nữ tử này có nội dung khiến cho nội tâm của hắn giật thót lên một cái:

- ... Bởi vì, ta nhớ kỹ mặt của ngươi rồi! Hi hi hi … !!!

Thiếu nữ xa lạ tên gọi Hồng Dạ nói xong nội dung câu nói, liền cười rộ lên một tiếng, sau đó không thèm quan tâm đến nhóm hai người Nguyễn Thế Luân cùng Lục Tuyết Kỳ, bóng trắng lóe lên một cái, trong chớp mắt thân ảnh nàng đã biến mất không còn thấy tăm hơi, tại vị trí nàng đứng lúc nãy bây giờ chỉ còn lại bị bản thể cây đào cổ thụ bị đánh tan nát cùng mặt đất tràn đầy hài cốt.

Nguyễn Thế Luân theo thói quen đưa tay sờ sờ mũi của chính mình, chỉ có thể cười khổ, trong lòng hắn lại âm thầm la to để phát tiết bất mãn:

"Trời đất quỷ thần ơi! Mỹ nhân tỷ tỷ ơi! Cô đẹp như vậy thì theo quy luật tự nhiên trí nhớ tuyệt đối phải ngược lại chứ, làm ơn làm phước đừng nhớ đến tôi kỹ nữa như vậy chứ."

Nội tâm Nguyễn Thế Luân âm thầm kêu khổ, được mỹ nữ nhớ kỹ là đúng ra là một chuyện tốt, nhưng tuyệt đối không bao quát trong phạm trù có vị yêu nữ Hồng Dạ này.

Đang lúc Nguyễn Thế Luân chưa kịp phục hồi tinh thần sau sự việc vừa rồi, bất tri bất giác Lục Tuyết Kỳ đã dùng thần thức cô đọng ký ức của nàng về Đạo gia Vô thượng kỳ thuật “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết” truyền qua não hải của hắn.

Thời điểm mà Lục Tuyết Kỳ truyền thụ ký ức kỹ năng cho Nguyễn Thế Luân vừa xong, thì đường hầm không gian thần bí lại một lần nữa vô thanh vô tức từ trong hư vô xuất hiện ở phía trên giữa không trung.

Từ bên trong đường hầm không gian bất chợt tuôn ra một luồng lực hấp dẫn mạnh mẽ, triệu hoán Lục Tuyết Kỳ đi vào quay trở lại thế giới của nàng.

Hai mắt Lục Tuyết Kỳ chăm chú nhìn đường hầm không gian đang triệu hoán mình, bất thần nàng quay sang ném Thiên lôi ngọc phách cùng Bắc Cực Thiên Lôi kiếm về phía Nguyễn Thế Luân, gương mặt thanh lãnh, bình thản nói:

- Trả lại cho ngươi! Không hẹn gặp lại, đồ háo sắc!

Nói xong, nàng liền buông bỏ sự chống cự trước hấp lực, thân thể Lục Tuyết Kỳ tức khắc được bao trùm bởi một vòng sáng chói lọi, bay thẳng về hướng đường hầm không gian.

Trước khi vòng sáng mang theo Lục Tuyết Kỳ hoàn toàn tiến nhập vào bên trong đường hầm không gian, Nguyễn Thế Luân dường như nghe thấy âm thanh của Lục Tuyết Kỳ nương theo trong gió gởi đến cho mình:

- Tạ ơn!

Ngay sau đó, vòng sáng nhanh chóng bay vào và biến mất ở bên trong đường hầm không gian, trong chớp mắt đường hầm không gian cũng vô thanh vô tức biến mất theo, tựa như chưa bao giờ xuất hiện trên thế giới này.

Ánh mắt Nguyễn Thế Luân tiếc nuối nhìn đến nơi mà đường hầm không gian vừa mới biến mất một lúc lâu, nội tâm hắn thầm quyết định:

“Yên tâm đi! Chắc chắn chúng ta sẽ còn gặp lại nhau! Lục Tuyết Kỳ, nàng không thể chạy thoát được đâu, ta nhớ kỹ nàng rồi!”.

Thế giới Tru Tiên.

Tiểu Trúc Phong, Thanh Vân Môn.

Trời mới tờ mờ sáng, xa xa ở phương đông từ từ mọc lên một mảng bầu trời bạch sắc nhàn nhạt, trong một gian phòng trên Tiểu Trúc Phong, một thân ảnh thiếu nữ phong hoa tuyệt đại đang an tĩnh nhập định ngồi thiền trên giường.

Bỗng nhiên, đôi mắt thiếu nữ khẽ mở ra, nàng tỉnh dậy bước xuống giường đi ra khỏi cửa.

Nhìn thấy cảnh bình minh sáng sớm, mặt trời dần mọc lên cao, thiếu nữ thoáng ngây người một chút, sau đó trên khóe miệng nàng bỗng chốc lại xuất hiện một nụ cười khiến cho người khác ngất ngây:

“Giấc mơ đêm qua thật kỳ lạ, làm mình cảm giác trải qua giống y như thật, mà tính ra cái tên vô sĩ háo sắc đó cũng thật thú vị. Với lại từ trận chiến trong giấc chiêm bao, mình cũng đã cơ bản nắm rõ được cách thi triển Đạo gia Vô thượng kỳ thuật “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết” của bổn môn, đến trận chung kết của Đại hội Thất Mạch không chừng lại phải dùng đến, còn trận đấu hôm nay với vị sư đệ họ Trương kia của Đại Trúc Phong thì coi như chỉ đơn giản là một trận chiến khởi động mà thôi đi!”.

Suy nghĩ nhanh chóng qua đi, thiếu nữ tuyệt sắc ngay lập tức lấy lại tinh thần, bước đi tìm kiếm sư phụ nàng để chuẩn bị tiếp tục tham dự trận bán kết Đại hội Thất Mạch của Thanh Vân Môn sắp tới.

Bạn đang đọc Triệu Hoán Tổ Sư sáng tác bởi Phidao8800
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phidao8800
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.