Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thăng Cấp

Phiên bản Dịch · 2394 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

- Xịt cầm máu hiệu lực yếu: Phục hồi 100 HP trong vòng 10 giây sau khi sử dụng, không thể dùng trong trạng thái chiến đấu.

Trong thời gian đầu tận thế, nguồn cung cấp tiếp tế tiếp viện thiếu hụt nghiêm trọng, thuốc trị liệu như này sẽ rất là trân quý, dù sao thì đây cũng là thế giới thực, mỗi người chỉ có một cơ hội sống thôi.

Còn đồng tận thế, đây hẳn là tiền tệ thống nhất sau khi tận thế hàng lâm. Tuy rằng Hạo Nhân không biết có thể mua được những gì từ mấy đồng xu tận thế ở thế giới này, nhưng trước hết cứ giữ lấy đã.

Những trang bị bình thường kia, Hạo Nhân chọn lấy một bộ áo giáp thường khoác lên người, những thứ khác đều ném vào trong Túi đồ.

Sau khi lên đến cấp 2, Hạo Nhân trở nên tự tin hơn, hắn liền để mắt tới ba con chó săn đột biến phía sau mình. Những con chó săn này chỉ là cấp 2, nhưng không thể nhìn được số liệu cụ thể về HP cũng như lực công kích.

Hạo Nhân nhẩm tính trong lòng, nếu Sâu lông xanh cấp 1 có điểm HP trong khoảng 50 thì HP tối đa của quái vật cấp 2 sẽ vào khoảng 100.

“Có thể thử xem!” Cho dù nhân phẩm không đạt tối đa nên không thể trăm phần trăm Bạo kích, nhưng với trang bị của hắn trước mắt, lấy một địch ba vẫn hoàn toàn có thể.

Hạo Nhân không do dự nữa, trong tận thế này, muốn đạt được càng nhiều thì nhất định phải chấp nhận rủi ro!

Những con chó săn biến dị tuy nhỏ hơn Sâu lông xanh nhưng trông bộ mặt chúng lại càng hung hãn hơn, hàm răng sắc nhọn nhe ra lóe lên ánh sắc lạnh, đôi mắt đỏ thẫm đầy sự khát máu điên cuồng.

Hơi thở con người đến gần khơi dậy thú tính của ba con chó săn, chúng gầm nhẹ, đôi chân khỏe khoắn đạp mạnh, nhảy lên lao tới Hạo Nhân.

Hạo Nhân giơ Kiếm của chiến đấu giả lên, nhắm ngay bụng con chó săn đâm tới.

-38!

Con chó săn biến dị rên rỉ, cơn đau dữ dội khiến nó rơi xuống đất, liên tục co giật mấy cái mới ngừng lại. Mà hai con chó săn khác cũng đã thành công cắn vào tay Hạo Nhân.

Máu tươi đầm đia, hai cú cắn này đã lấy đi 40 HP của Hạo Nhân!

“Nếu ba con có săn này đồng thời tấn công, mỗi lần có thể lấy đi 60 HP của mình, thế này có hơi cao.” Hạo Nhân thầm kinh hô. Cũng may điểm cường hóa hắn nhận được đều đặt hết lên thể lực nên hắn còn lại 140 HP, miễn cưỡng chịu được hai lần đánh hội đồng.

Hạo Nhân nhắm tới con chó săn đang bị thương kia, dựa vào tốc độ cộng thêm từ Giày của chiến đấu giả, hắn liên tục thực hiện hai kiếm, nhân lúc con chó săn này chưa kịp định thần lại sẽ đánh chết nó trước.

Đúng như hắn đoán, HP của chó săn biến dị khoảng 100. Mỗi một kiếm chỉ gây được hơn 30 sát thương, cần tối đa 3 kiếm mới có thể giải quyết được.

-21! -18!

Hai con chó săn còn lại tấn công dữ dội khiến HP của Hạo Nhân chỉ còn lại hơn 90 mà thôi. Hắn nhắm tới một con trông nhỏ hơn bên phải, xông lên không chút sợ hãi, kết thúc tính mệnh nó.

Mà trong khoảng thời gian này, hắn lại phải chịu hai lần công kích nữa, HP chớp mắt đã giảm xuống rất thấp. 50 HP!

Chỉ còn lại một con cuối cùng, Hạo Nhân cũng có chút căng thẳng, chút HP còn lại đã không cho phép bản thân hắn xuất hiện một sai lầm nào. Sai lầm tương đương với tử vong!

Chặt! Chém! Cắt!

Hạo Nhân để ngang kiếm, quét một đường, không chút né tránh con chó săn đang cắn xé cánh tay. Liên tiếp chém ra ba kiếm, cuối cùng đã kết thúc trận chiến này.

Mà lúc này, hắn chỉ còn lại 12 HP.

Hạo Nhân yếu ớt thở từng hơi hổn hển, vội vàng lấy Xịt cầm máu hiệu lực yếu phun lên miệng vết thương đang chảy máu. Sau một thoáng trong mát qua đi, cơn đau nhanh chóng thuyên giảm, miệng vết thương lấy tốc độ mắt thường có thể trông thấy nhanh chóng phục hồi.

Liên tục dùng 2 lọ thuốc cầm máu, Hạo Nhân lại sinh long hoạt hổ.

“Thật sự là thần kỳ.” Hạo Nhân hơi hơi cảm khái, sau đó tìm tòi thi thể chó săn. Đã không có nhân phẩm max level, ba con chó săn này chỉ rơi ra đúng 10 đồng tận thế.

“Có còn hơn không!” Hạo Nhân tự an ủi mình.

Quái vật biến dị xung quanh đều đã được dọn sạch. Tuy rằng ngoài trăm mét còn có vài con quái vật giống côn trùng giáp xác khổng lồ đang bò tới bò lui, nhưng Hạo Nhân tạm thời không muốn để ý đến chúng. Hắn đang suy nghĩ con đường tiếp theo.

Không cần biết nguồn gốc của cái trò chơi khải huyền này là gì. Nếu tận thế đã đến, để tồn tại, hắn chỉ có thể không ngừng mạnh mẽ, không ngừng thăng cấp.

Nâng lên cấp 2 mà không gặp khó khăn gì, Hạo Nhân biết rõ mình chỉ là may mắn thôi, nếu là những người khác, chỉ mỗi việc đối phó Sâu lông xanh thôi đã tương đối khó khăn rồi.

Hạo Nhân nhìn tới ký túc xá xa xa, từ trong đó truyền đến những tiếng thét chói tai hòa cùng tiếng rên rỉ, lúc này phần lớn sinh viên đều đang nghỉ trưa trong đó. Hắn khẽ thở dài một hơi, giơ Kiếm của chiến đấu giả lên đi về phía ký túc xá.

Trên đường đi có rất nhiều quái vật biến dị có lớn có nhỏ, xác người thì ở khắp nơi, có chỗ chỉ còn mỗi cánh tay, bắp đùi, có chỗ chỉ còn lại một bộ xương trắng hếu, Hạo Nhân thấy mà trong lòng ớn lạnh.

Hầu hết những sinh vật biến dị này đều là những động vật hoặc là côn trùng mà con người quen thuộc như chó, mèo, sâu lông … Mặc cho những sinh vật này từng ăn cái gì, sau khi biến dị chúng đều lấy thịt con người làm thức ăn!

Hạo Nhân sẽ không thủ hạ lưu tình, rút kiếm chém hết.

Những con quái vật biến dị này đều chỉ là cấp 1 hoặc cấp 2 thôi, trừ khi chúng tập hợp thành đàn, còn không sẽ chẳng tạo ra chút uy hiếp gì cho Hạo Nhân lúc này.

Một đường chém giết, đến khi cổ tay Hạo Nhân có chút tê dại, hắn cũng đã thăng cấp lên cấp 3, mà kiếm thuật cơ bản cuối cùng đã tăng đến lv5.

Hắn lấy Đá kỹ năng từ trong Túi đồ ra, lập tức chọn học.

- Thuật phách trảm lv1/

Phẩm chất: Thanh đồng.

Giới thiệu kỹ năng: Dùng vũ khí loại kiếm chém mạnh xuống, gây 25 điểm sát thương, mỗi lần thăng cấp tăng 5 sát thương.

Thời gian cooldown: 3 giây.

Một luồng ánh sáng trắng hiện lên, trong đầu Hạo Nhân liền lĩnh ngộ cách sử dụng Thuận phách trảm, hắn đưa mắt nhìn tới một con chó biến dị màu nâu sẫm.

Tăng tốc, nâng kiếm, Thuận phách trảm!

-63!

Sát thương này thậm chí còn vượt qua điểm Bạo kích trước đó nữa, Hạo Nhân nhanh chóng bổ thêm một kiếm, con chó săn đã ô hô ai tai, hóa thành điểm kinh nghiệm nhập vào cơ thể.

Cho dù là đối mặt quái vật biến dị cấp 2, hắn cũng không còn phải sợ nữa.

Số lượng sinh viên xung quanh cũng đã nhiều hơn, sau một hồi hỗn loạn ban đầu, những người khác cũng dần sử dụng trang bị nhận được từ Lễ bao tận thế mà bắt đầu chiến đấu …

Tuy rằng bọn họ không nghịch thiên giống Hạo Nhân, có thể nhận được tới 2 món của bộ trang bị Thanh đồng, thậm chí không thể tự mình đối phó một đầu quái vật biến dị cấp 1, nhưng bọn họ đã nhanh chóng tập hợp thành một đội, cầm trong tay các loại vũ khí, sử dụng chiến thuật hội đồng tiêu diệt những quái vật biến dị lẻ loi.

Hạo Nhân thậm chí còn trông thấy số ít đội có pháp sư tay cầm quyền trượng, liên tục phóng những quả cầu năng lượng màu xanh lam, hắn thấy không khỏi hâm mộ, thoạt trông chức nghiệp pháp sư ở thời gian đầu rất rất thưa thớt đấy.

Những người khác cũng đang quan sát Hạo Nhân, cả người hắn dính đầy dịch thể vàng vàng xanh xanh của biến dị, không muốn người khác để ý cũng khó.

Nhất là khi Hạo Nhân giơ kiếm lên chém xuống, trong tích tắc đã thoải mái hạ gục vài con Chó săn biến dị hay Sâu lông biến dị, ai thấy cũng đều há hốc mồm kinh ngạc.

Những con quái vật biến dị mà cả ba người thật không dễ dàng giết được dường như trở nên thật yếu ớt trong tay Hạo Nhân vậy.

“Tên này chắc gặp may, nhận được trang bị mạnh nào đó từ Lễ bao tân thủ rồi!” Có người đố kỵ xì xào bàn tán, nhưng không ai dám lên hỏi.

Hạo Nhân đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt rơi xuống hơn 10 mét phía trước, có một con bọ cánh cứng biến dị màu đen đang giằng co với hai sinh viên cầm gậy dài với trường đao.

Con bọ cánh cứng biến dị này là quái cấp 2, chỉ còn lại không tới 1/3 lượng máu, nhưng thanh máu của hai người này đều đã ở trạng thái báo động rồi, chỉ cần bị tấn công thêm lần nữa là bọn họ sẽ phải đi báo danh với Diêm vương ngay.

“Cẩn thận!” Hạo Nhân hô lên gần như bản năng, tăng nhanh bước chân vọt tới.

Thuận phách trảm!

Kiếm của chiến đấu giả không chút trở ngại xuyên thủng lớp giáp dày bên ngoài con bọ cánh cứng, một con số 57 to lớn nhảy ra, con bọ cánh cứng run rẩy rồi ngã xuống đất.

“Phòng ngự cao thật.” Hạo Nhân khẽ lẩm bẩm, Thuận phách trảm của hắn mà chém xuống một con chó biến dị cũng phải tạo hơn 60 điểm sát thương rồi.

Ba đoàn ánh sáng nhanh chóng dâng lên và bay vào cơ thể Hạo Nhân cùng hai sinh viên khác. Trong đó của Hạo Nhân lớn cỡ nắm tay, so với của hai người kia chỉ bằng đầu ngón tay.

Đoàn ánh sáng đại biểu cho điểm kinh nghiệm, kích thước của đoàn ánh sáng thì đại biểu cho lượng kinh nghiệm, một kiếm của Hạo Nhân chém xuống làm rớt hơn nửa HP của con bọ cánh cứng nên hắn nhận được số kinh nghiệm cũng là lớn nhất.

“Mấy cậu không sao chứ.” Hạo Nhân có chút bận tâm hỏi.

Hai người nhìn nhau, một người trong đó đặt nghi vấn: “Mày nhận được bao nhiêu kinh nghiệm?”

“Rất ít! Mày thì sao?” Người còn lại hỏi.

“Điểm kinh nghiệm này còn chẳng bằng quái cấp 1 nữa!” Cậu sinh viên kia chuyển ánh mắt bất mãn lên Hạo Nhân, cả giận: “Chúng tao mệt mỏi đánh cả nửa ngày lại bị ngươi nhặt được tiện nghi! Đm, tao hận nhất là mấy đứa rác rưởi đoạt quái như ngươi!”

Hạo Nhân giận quá hóa cười: “Tôi đoạt quái? Chính mấy người nhìn xem sinh mệnh mình còn bao nhiêu. Không có tôi, mấy người có còn sống không? Tưởng đây là game online mà còn có thể sống lại chắc?”

Tên còn lại xem thường nói: “Trước đây trong trò chơi gặp phải mấy đứa cặn bã đi cướp quái của người khác, ta đều giết ngay, nhưng mọi người dù sao cũng đều là cùng trường, chuyện đoạt quái chúng ta cũng không so đo, nhưng thứ rơi xuống phải thuộc về chúng ta!”

Nói xong, hai người đều lại gần thi thể con bọ cánh cứng biến dị vài bước, nắm chặt vũ khí trong tay, vẻ cảnh giác nhìn Hạo Nhân, e sợ hắn sẽ bất ngờ làm khó dễ.

Hạo Nhân ngó xuống, thấy bên cạnh xác con bọ là một bình thuốc màu đỏ nhạt, đây là bình thuốc hiệu lực yếu có thể khôi phục 100 HP, trong Túi đồ hắn còn 6 bình như vậy, căn bản không cần phải đi tranh với họ.

Uổng làm người tốt, Hạo Nhân hừ lạnh một tiếng, tự giễu mình lại đi xen vào chuyện người khác, cũng lười để ý tới hai người liền rời đi. Đằng sau, âm thanh tranh chấp của hai người lại càng ngày càng lớn.

“Vừa rồi tao luôn bị con bọ cánh cứng đó tấn công, lọ thuốc này nên thuộc về tao!”

“Loz! Sức tấn công của tao cao hơn mày, phải là tao dùng trước!”

“Cút! Mày muốn đánh nhau à?”

Không quá vài giây, có những tiếng kêu sợ hãi hô “Cứu mạng” lại từ đằng sau. Hạo Nhân quay đầu lại, không biết từ lúc nào vây quanh hai cậu sinh viên kia đã là ba con bọ cánh cứng biến dị. Từ lượng máu còn lại của hai người thì chắc chắn phải chết rồi.

Hai người tuyệt vọng cầu cứu những người xung quanh nhưng không ai để ý tới, cuối cùng họ dồn ánh mắt đầy hi vọng lên người Hạo Nhân.

Hạo Nhân hơi sững sờ, sau đó thờ ơ xoay người tiếp tục rời đi, mặc cho tiếng chửi rủa phẫn uất đằng sau đã sớm ngừng lại.

Bạn đang đọc Trò Chơi Khải Huyền của Ba Ký Gạo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.