Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rắn Biến Dị

Phiên bản Dịch · 2276 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

“Ta sẽ không trở lại làm một người hiền lành nữa!”

Hạo Nhân khẽ thở dài, thuận tay chém làm hai nửa con Sâu lông xanh đối diện, dịch thể xanh lục tung tóe khắp mặt làm hắn càng thêm vẻ đáng sợ.

- Thăng cấp lên cấp 4, vui lòng phân phối điểm tiến hóa.

Khi ánh sáng vàng tượng trưng cho đã thăng cấp hiện lên, Hạo Nhân không chút chần chừ cộng điểm tiến hóa vào thể chất. Hắn bây giờ rất thiếy thủ đoạn bảo mệnh, lực công kích thì đủ rồi, nên điểm tiến hóa đều sẽ nhét hết vào thể chất.

Trước mắt thể chất hắn đã đạt tới 27 điểm, 1 điểm thể chất tương đương với 10 điểm sinh mệnh, nói cách khác mạng hắn đã cao tới 270 HP, chẳng sợ phải đối mặt với ba con chó săn biến dị vẫn có thể ứng phó dễ dàng.

“Mọi người mau đến sân cỏ! Nghe nói chỗ đó xuất hiện tế đàn chức nghiệp đó!” Một người đàn ông mặc áo giáp da lao ra từ một góc căng tin, lớn tiếng hò hét với những người đang đánh quái trên đường.

Lời hắn nói nhất thời khiến một mảnh nổi sóng. Mọi người liền tăng tốc độ giải quyết quái biến dị trong tay xong, liền vây quanh hỏi han.

“Tế đàn chức nghiệp là cái gì vậy?” Người hỏi là một cậu trai đeo kính.

“Sao ngươi ngốc vậy! Tên như ý nghĩa đó, chính là nơi có thể đạt được chức nghiệp!” Người nào đó ra vẻ cao thâm khinh bỉ.

“Tuyệt quá! Nếu có thể chuyển chức, nói không chừng có thể học được nhiều kỹ năng mạnh mẽ, sẽ nhanh hơn việc chỉ dùng đao chém quái!” Một vài người phấn khích hét lên.

Hạo Nhân ở một bên lẳng lặng nghe, cau mày, chậm rãi hỏi: “Từ căng tin đến sân cỏ nhất định phải vòng qua một sườn núi nhỏ, nói cho ta biết trên sườn núi có gì?”

Người đàn ông mặc giáp da hơi tái mặt, nuốt nước bọt cái ực: “Rắn, rất nhiều con rắn biến dị miệng to như cái bát! Hơn nữa đều là quái cấp 3!”

Âm thanh thảo luận nhất thời nhỏ xuống, mọi người không nhịn được xem thường, tưởng đâu có anh chàng tốt bụng chạy đến báo tin cho mọi người, hóa ra là bản thân không tự đối phó được những con rắn biến dị đó.

Quái cấp 3 là quá kinh khủng với hầu hết mọi người, cũng không phải ai cũng có nhân phẩm tốt như Hạo Nhân.

“Không chỉ có rắn biến dị đâu, ký túc xá nữ ngay cạnh sân cỏ, lúc tôi chạy đi ở đó có rất nhiều con nhện lớn cấp 4 cấp 5. Thật đáng sợ!” Nói chuyện là một cô gái, vừa nói vừa run, mặt lộ vẻ hãi hùng.

Đám đông rơi vào tĩnh lặng.

Sau một lúc, một nam tử mặt trắng cười khan nói: “Ta phát hiện càng đi sâu vào trong trường thì cấp độ quái vật càng cao, không bằng chúng ta rời trường trước đi!”

Cám dỗ chuyển chức tuy rất lớn, nhưng đi vào không khác gì đầm rồng hang hổ, rời trường học ít ra vẫn là một lối thoát an toàn.

Mấy người còn đang cấp 1 đã bắt đầu dao động. Bọn họ đen đủi, từ trong Lễ bao tận thể chẳng nhận được trang bị tốt gì, lúc này tự nhiên sẽ không đi chết công toi.

Hạo Nhân vuốt ve Kiếm của chiến đấu giả đang lóe lên ánh hàn quang lấp lánh, hỗn hợp máu và chất dịch các màu đã được lau sạch. Hắn thu hồi trường kiếm, bước nhanh đi, phương hướng đúng là tới sân cỏ.

“Thế giới này, muốn sống phải dựa vào sức của chính mình, muốn tiếp tục chiến đấu hãy theo tôi!”

Giọng nói Hạo Nhân phiêu đãng vào tai mỗi người, một số giật mình gật đầu, lập tức theo sau.

Cái gọi là dựa người không bằng dựa mình, tận thế vốn chính là thế giới kẻ mạnh sinh tồn, có thể sống sót chỉ có thể dựa vào sức mạnh của chính mình!

Còn những người còn lại cuối cùng không thể vượt qua nỗi sợ tử vong, đều lựa chọn kết thành đội chạy khỏi trường. Trên con đường hướng đến cổng trường không có quá nhiều quái vật biến dị, nếu không có gì bất ngờ thì hầu hết họ có thể sống sót, ít nhất tạm thời là vậy.

Đến sườn núi nhỏ rồi, tiếng kêu cứu hòa cùng tiếng kêu sợ hãi trên núi đã ít đi rất nhiều. Trên sườn núi toàn cỏ cây xanh tốt, vốn là địa phương được các cặp đôi của đại học Lâm Xuyên thường xuyên đến nhất, giờ phút này đã trở thành tụ điểm đáng sợ.

So sánh với quái vật côn trùng biến dị cấp 1 cấp 2, sức tấn công của rắn biến dị cấp 3 cao hơn rất nhiều. Ngay khi họ vừa đến, đã chứng kiến cảnh một thiếu nữ cấp 1 bị con rắn khổng lồ ngoạm mất đầu, chắt ngay lập tức!

Bảy tám chục người sắc mặt đều có chút khó coi, cuối cùng họ nhìn Hạo Nhân với ánh mắt ngập ngừng: “Làm sao bây giờ?”

Cảnh Hạo Nhân giết quái vật đều đã in trong mắt những người này. Theo suy nghĩ kẻ mạnh là lớn nhất, bọn họ cơ hồ theo bản năng coi Hạo Nhân là đội trưởng dẫn dắt tiểu đoàn đội lâm thời này.

“Mọi người tự chia thành một đội 5 người đi, đừng ham chiến, cũng đừng ham trang bị hay đồng tận thế rơi ra. Cứ lao nhanh qua sườn núi là thắng!”

Hạo Nhân bình tĩnh phân tích xong liền chủ động lao lên sườn núi. Lấy lực chiến của hắn, một mình đối phó quái vật biến dị cấp 3 không phải vấn đề lớn, nhưng người khác thì rất miễn cưỡng. Tuy họp thành tổ đội sẽ chia sẻ ít điểm kinh nghiệm hơn nhưng đó là cách an toàn nhất.

“Thuận phách trảm!”

Hạo Nhân nhảy lên, Kiếm của chiến đấu giả hòa cùng phong duệ sáng trắng, để lại một vết kiếm sâu trên đầu con rắn khổng lồ màu xanh!

-93!

Một kiếm này vô tình gây ra Bạo kích, Hạo Nhân nhanh chóng chém thêm một kiếm, con rắn khổng lồ co quắp rồi ngã xuống. Tuy con rắn lớn này có HP và sức tấn công rất cao, nhưng sức phòng thủ lại thấp đến không ngờ.

Những con số sát thương siêu cao không ngừng gây ra khiến lòng tin của mọi người tăng thêm rất nhiều, hơn 10 đội lâm thời theo sát lên sườn núi.

Kích thước con rắn khổng lồ thô to như siêu mãng xà trong rừng Amazon vậy, khá đáng ăn mừng là những con rắn này không có độc, nếu không trong tình trạng khuyết thiết thuốc giải độc sẽ chết hết nửa số người mất.

Đoàn đội gian nan tiến lên, Hạo Nhân lên trước làm gương, cũng không dám đi quá nhanh, bởi hắn phát hiên trong đội không có người có kỹ năng trị thương, nếu bị bảy tám con rắn khổng lồ đồng thời vây công mà không có cách nào chữa lành kịp thời, hắn cũng sẽ chết rất thảm.

Gần 10 phút trôi qua, bọn họ mới chỉ đi được nửa đoạn đường, bỏ lại phía sau rất nhiều xác rắn cùng những cái xác người kinh dị.

Hạo Nhân hít một hơi thật sâu, kiềm chế lửa giận trong lòng. Hắn đã dặn dò nhiều lần không được ham trang bị và đồng tận thế rơi xuống rồi, thế nhưng rất nhiều người vẫn bỏ ngoài tai.

Chỉ cần có một người đi nhặt trang bị là những người khác cũng sẽ tham gia nhặt cùng với tâm lý không chịu thiệt thòi. Đến khi bọn họ nhặt trang bị xong thì sẽ phát hiện con đường mới vất vả dọn sạch nay đã xuất hiện thêm những con rắn khổng lồ đang thè lưỡi đỏ choét.

Điều này không chỉ lãng phí thời gian mà còn lãng phí sinh mệnh của mọi người nữa!

Hơn nữa những tiểu đội được thành lập tạm thời này hoàn toàn không biết cách phối hợp. Trong lúc một người đang liều mạng chống chọi sự tấn công của con rắn khổng lồ thì có người lại đang thất thần hết nhìn đông lại nhìn tây; hay một vài người lặng lẽ trốn không tấn công, đợi khi HP của rắn khổng lồ sắp chạm đáy thì sẽ làm một kích cuối cùng.

“Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo!” Hạo Nhân trút lửa giận lên người con rắn khổng lồ trước mặt, kết liễu mạng sống của nó bằng một kích tàn nhẫn. Trước khi chết con rắn còn có phản kích lại khiến lượng HP hắn giảm xuống dưới một nửa.

“Đừng hành động dại dột! Chúng ta lên trước đi, cứ kéo dài như vậy, chúng ta sẽ bị kéo vào chỗ chết đấy!” Một thanh âm trầm thấp vang lên, người nói là một chàng trai dáng người cường tráng, ở bên cạnh hắn là một cô gái áo vàng.

Trang bị của cậu chàng có phần kỳ lạ. Một tay cầm một chiếc khiên tròn bằng thép mỏng, một tay cầm gậy sẳt đã gỉ sét và biến dạng, chắc hẳn cậu nhặt được từ bãi rác nào đó.

Cô gái dáng người mảnh khảnh, tuy không quá xinh đẹp những cũng rất ưa nhìn, tay cô cầm một cây pháp trượng bằng gỗ đàn hương màu đỏ nhạt, rõ ràng là một người chơi hệ pháp thuật.

Tuy rằng trong chiến đấu tinh thần hai người rất căng thẳng, nhưng thường thường vẫn đánh mắt nhìn nhau rất tình ý, có thể thấy rõ họ là một cặp.

Thấy vẻ mặt nghi hoặc và cảnh giác của Hạo Nhân, cậu trai không chút nghiêm túc, bất cần nói: “Trước hãy để tôi giới thiệu về bản thân đi, tôi là Dương Phong đến từ khoa Địa chất, đây là bạn gái tôi, Lâm Oánh.”

Hạo Nhân không chút khách khí ngắt ngang: “Nói điểm chính.”

Dương Phong vội ho khan một tiếng: “Vận khí tôi tốt, từ Lễ bao nhận được một chiếc khiên sắt cấp Hắc thiết, lực phòng ngự không tệ, đáng tiếc không có vũ khí thuận tay, lực công kích thấp đến đáng thương. Bạn gái tôi mặc dù là pháp sư, nhưng lại không có kỹ năng mạnh mẽ. Chúng ta đi cùng nhau đi, với lực công kích cao của cậu, chúng ta có thể đến sân cỏ với tốc độ nhanh nhất!”

“Đi!” Hạo Nhân dứt khoát đồng ý. Hắn thấy nếu còn ở lại với đám đồng đội như heo này sớm muốn gì cũng tự hại chết mình.

Dương Phong vứt cây gậy nát không khác gì vật trang trí đi, hai tay nắm chặt khiên sắt, hét lớn rồi lao xuống dưới sườn núi.

Một con rắn khổng lồ nghênh đón bị đâm cho choáng váng, răng nanh sắc bén cắn lên trên khiên sắt lại chỉ nhảy ra con số 18 trên đầu Dương Phong.

“Phòng thủ trâu vãi lều!” Hạo Nhân hít một hơi, con rắn khổng lồ mà cắn lên hắn cũng ít nhất phải 30 40 sát thương.

Lâm Oánh vung pháp trượng, đạn năng lượng xanh lam mang theo vầng sáng nhàn nhạt đúng lúc bắn ra.

Hạo Nhân cũng nghiêm túc lên, lập tức phát động Thuận phách trảm, theo một con số sát thương khổng lồ nhảy ra, con rắn khổng lồ đã đi đời nhà ma.

Ba người phối hợp rất ăn ý. Dương Phong xông lên trước ngăn chặn rắn khổng lồ, sau đó Hạo Nhân và Lâm Oánh luân phiên tấn công đã giết chết con rắn gần như ngay lập tức.

Đương nhiên, điểm kinh nghiệm phần lớn đều quy về Hạo Nhân, cặp đôi này cũng không quan tâm lắm.

Hai ba phút sau, ba người đã chạy thoát khỏi ổ rắn trên sườn núi, trên đường thông đến sân cỏ hầu như không nhìn thấy quái vật biến dị gì. Mà không phải là không có, chỉ là chúng đều biến thành thi thể nằm đầy đất rồi.

Hầu hết những người thoát khỏi ký túc xá đều trực tiếp đến sân cỏ dọc theo con đường này.

“Tạm nghỉ đã.” Hạo Nhân không dám bất cẩn, từ trong Túi đồ lấy ra một lọ thuốc loại yếu xịt lên vết thương.

Dương Phong và Lâm Oánh cũng làm theo, chỉ là họ chỉ lấy ra một lọ thuốc thôi, mỗi người dùng một nửa khiến hiệu quả khôi phục bị giảm bớt đi nhiều.

“Cho các cậu này!” Hạo Nhân lấy ra một lọ thuốc ném cho Dương Phong, khoát tay nói: “Vừa rồi là cảm ơn các cậu giúp đỡ, tôi lại thăng cấp rồi.”

Dương Phong cũng không làm bộ, không chút khác khí nhận lấy. Tuy hắn có lực phòng ngự rất cao, nhưng kiến nhiều cắn chết voi, lúc này lượng máu hắn đang ở ngưỡng báo động, hắn rất cần một lọ thuốc trị liệu này.

Bạn đang đọc Trò Chơi Khải Huyền của Ba Ký Gạo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.