Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3: Lớp học “Đít” top

Tiểu thuyết gốc · 1373 chữ

-Tên tôi là...-

Tít Tít Tút Tút!!

-Alo Alo- Tiếng “hót” vang lên từ những chiếc loa trên tầng thượng, giọng của cô gái này chẳng khác gì chim họa mi, líu la líu lo rất vui tai, tưởng chừng như nam sinh có thể xua tan mệt mỏi ngay tức khắc sau khi nghe cái “bùa mê” này.

Gợi dục đấy! ý nghĩ chẳng mấy trong sáng hiện lên trong đầu hắn.

-Các bạn thành viên ban kỉ luật, hội học sinh, cùng hội trưởng các câu lạc bộ, yêu cầu đến ngay phòng hội đồng học sinh để bàn về kế hoạch trong năm học mới.

-Cậu may mắn đấy, hừ, đi về phía trước 200m rẽ phải sẽ thấy bảng phân loại học sinh các lớp!-

Đến ngay cả cái bà “chằn ương ương” trước mặt hắn cũng đã phải tất tưởi chạy đi sau khi nghe thông báo, nhưng trước đó vẫn không quên buông lời đe dọa , đôi mắt trợn trừng lên thách thức.

-Tôi nhớ mặt cậu rồi, đừng để tôi gặp lại-

-Ặc... cái kiểu thương nhớ như này có vẻ hơi...-

-Thôi kệ, đi tìm lớp đã.-

Bỏ lại khuôn viên anh đào đầy thơ mộng hữu tình phía sau, hắn lại bắt đầu công cuộc đi tìm lớp của mình.

Song Tỉnh, ngôi trường rộng lớn với chục lớp cùng với lượng học sinh chẳng thể đếm xuể, thứ tự được phân phối như sau:

Lớp 10: A,B,C,D,F

Lớp 11 và 12 cũng phân chia như vậy. Và hiển nhiên, việc quá nhiều người trong một lớp đã dẫn đến hệ quả là cả ba khối đều có khuôn viên riêng của mình, hầu hết trường hợp sẽ chẳng thể nào gặp được nhau vì xung quanh mỗi khuôn viên là một hàng rào chắn riêng, xâm phạm nó chẳng khác nào thách thức các “Lãnh chúa” ở bên trong cả. Cũng vì lẽ thế, mấy “ anh hùng võ lâm” muốn “bàn chuyện” với nhau để chiếm mĩ nhân tam lưu thì đều phải xử trí bên ngoài trường cả.

-Xem nào, F, đây rồi- cũng may là gần đây thôi. Hắn nhìn bảng thống kế phía trước mắt, đột nhiên nhớ lại cuộc đối thoại sáng nay.

>

Khoảng 2 tiếng trước...

-Mẹ, con được đi học cấp ba sao?

-À? ừ.., con học lớp F, thôi chuẩn bị nhanh còn đi con.- Mặt bà Đinh trông có vẻ hơi ỡm ự, chẳng hiểu tại sao mỗi khi hắn nhắc đến việc mình không đậu cũng được vào trường là bà lại đăm chiêu một cách khó hiểu.

-Nhưng con nhớ là...- Chưa kịp nói hết câu, bà Đinh đã đẩy hắn ngã dũi dụi vào nhà tắm, thật giống như kiểu, bà chẳng muốn thằng con lắm mồm của tuôn ra câu nào nữa vậy.

-Thật lạ lùng...-

>

8h30p am.

Bịch, bịch, bịch.

Từng mặt đế giầy cộm vào đất nặng nề bước qua dải nắng vàng ấm áp của mùa xuân, tiếng động nọ thật sự muốn khiến cho mấy anh chị “Yêu học” chạy ra tát cho tên kia một cái vì cái tội gây rối trật tự “âm thanh” trường học.

Và hiển nhiên, cái tên gây ra tiếng động này lại chẳng ai khác ngoài nhân vật chính của chúng ta. Mọi chuyện đáng lẽ chẳng còn gì để nói nếu hắn không vừa đi vừa ngắm... lớp thế này.

Thật sự là ở kiếp trước, hắn chẳng có đi học nhiều, học ở trong ngôi trường ưu tú như thế này lại càng không, thế nên có lẽ bây giờ hắn mới muốn dùng thật nhiều thời gian nhất để ghi nhớ lại những khung cảnh đã trôi qua.

Tích! Tích! Tích

Tiếng đồng hồ cũ kĩ của bố vẫn vang lên như bình thường, ngay khi bước đến trước một cánh cửa sơn nâu mới tinh hắn mới nhận ra rằng mình đã tới nơi. Tấm bảng lớp F treo trên cao kia cũng giống như một đòn đánh trí mạng vào tâm trí học sinh lớp này vậy. Thường thường, lớp F luôn được xếp vào nhóm cá biệt nhất trường bởi những thành tích bất hảo của mình, cũng vì thế, mấy tên dính vào lớp này cũng chẳng được mấy ai ưa.

Thế nhưng, Song Tỉnh là một trường thuộc top quốc gia, việc vào được trường đã là rất khó rồi, vào được lớp A,B lại càng khó hơn, việc phân lớp đúng là chẳng quan trọng với mấy anh... nghèo.

Rụccccccc!

Cánh cửa xếp của lớp F được mở ra, một chàng trai cao gầy với mái tóc nâu đen bước vào, hắn đi đứng trang nghiêm không khác nào một anh bộ đội đang duyệt nghi thức vậy.

Thế nhưng, điều đó vẫn chẳng thể nào ngăn lại những ánh mắt soi mói hay bực dọc, hả hê chiếu vào hắn như cái mấy cái đèn pha ô tô.

-Xin chào các bạn, chào thầy, em đến muộn- chàng trai vẫn bình tĩnh như bình thường, lớp học không một tiếng còn “vo ve”.

Phụt!!

-Hahaha-

-Hahaha-

Tiếng đập bàn “bùm bụp” vang lên liên tục không rứt, dường như hắn đã trở thành trò cười cười cho thiên hạ, lần đầu tiên sau khi “Trở lại” hắn mới thấy bất lực như vầy. Nhưng có lẽ với bản mặt dày mấy chục năm của hắn, việc chịu đựng sự xấu hổ chẳng khó khăn một chút nào.

Từng cơn gió du dương cuốn theo tiếng cười rất... phô sang từng căn lớp học khác, tại một nơi nào đó, có hàng mi thanh tú đang khẽ nhíu lại vì khó chịu, đội mày liễu nhô lên rồi lặn xuống như đang đợi chờ ai đó.

-Em hèm, cả lớp trật tự!! Em kia sao lại đi học muộn hả?- Phía trên bục giảng, người đàn ông mặc sơ mi trắng khẽ gắt họng, từng cử chỉ bề trên của ông ta làm hắn khó chịu,* gì thì gì cái ông mày còn hơn tuổi mày chán, không chấp nhặt trẻ con*

Tự viện cho mình một lí do để im lặng, hắn lách mình xuống dãy bàn ghế cuối ngồi cho xuôi cơn buồn chán, kì thực nếu không vì mẹ, hắn chẳng biết mình có đủ rảnh rỗi để bước đến cái ngôi trường “tổ bố” này không.

-Em!!-

Bất mãn vì cái cách học sinh cư xử với mình, Trần Thanh nhăn mày tức giận. Không thể tin nổi rằng mới ngày đầu đi làm đã gặp phải học sinh cá biệt.

Không khí trong lớp học dần sôi xục nhưng rồi cũng dịu đi. Ngôi trường rộng như thế này, đi lạc cũng không phải là hiếm, thầy Thanh dần bình tĩnh lại, ngồi phịch xuống ghế rồi tiếp tục giảng về nội quy lớp học.

Ừm, trang thiết bị rất tốt, dù là lớp F nhưng mọi thứ vẫn như mới. Sau khi an tọa trên cái chỗ ngồi cạnh cửa sổ của mình hắn mới thầm đánh giá xung quanh. Lớp này rất đông nam, vì hầu hết thành phần cá biệt đều được “xử lí “ vào đây cả. Lớp học dần dần lại yên tĩnh như ban đầu.

Ngoài trời, những đám mây râm mát đã dần ngả sang nhường chỗ cho nắng, cây cối vào mùa xuân như thay lớp da mới, tự tin khoe sắc lung linh dưới dải lụa vàng , với tiết trời thoải mái như vầy, đến cả những giọt sương còn mải mê khiêu vũ với tán cây mà quên mất giờ giấc đã chớm trưa.

Hắn phải công nhận rằng bản thân mình rất “cương” sau khi chịu đến hai tiếng cực hình của ông thầy giáo với hàng chục cái nội quy quy định lớp học.

-Chào bạn- Giọng trầm trầm vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn, Ồ, cũng đẹp trai ra phết đấy .Trước mắt hắn là một cậu trai khá ưa nhìn, nhất là với mái tóc xoăn màu vàng kim kia làm cậu ta càng nổi bật, chẳng khác gì mấy anh chàng Hàn Quốc.

Bạn đang đọc Trở Lại Để Tâm Hồn Thảnh Thơi sáng tác bởi dinhbay
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dinhbay
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.