Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị chặn đường

Phiên bản Dịch · 1060 chữ

Lúc về đến công xã Bắc Hà đã là giờ tan tầm. Tô Mạn xách theo đồ đạc lỉnh kỉnh đi vào văn phòng.

Trước đó Hách chủ nhiệm còn tưởng Tô Mạn muốn nghỉ vài ngày, ai ngờ đi mới có một đêm liền quay về rồi. Hách chủ nhiệm lập tức vui vẻ hỏi:”Sao cô về sớm vậy?”

“ Mua xong đồ đạc linh tinh liền trở về, tôi muốn nhanh chóng báo cáo kết quả công tác cho yên tâm, không thể để chuyện này chậm trễ được.”

Nghe được mấy lời này của Tô Mạn, Hách chủ nhiệm lại lơ đãng liếc về phía của Vương Phương.

Trước kia mỗi lần Vương Phương lên huyện thành đều ở tận mấy ngày , dù không được nghỉ phép, cô ta vẫn lấy lí do là kì tập huấn kéo dài để được ở lại. Làm gì có chỗ nào giống Tô Mạn, được nghỉ phép còn cố ý về sớm để báo cáo công việc.

Vương Phương vì bị Hách chủ nhiệm trừng mắt,sắc mặt lập tức xụ xuống, thái độ không vui.

Hai người Hách chủ nhiệm và Tô Mạn trực tiếp làm lơ cô ta, không thèm quan tâm đến.

Tô Mạn móc ra cuốn sổ ghi chép rồi đưa cho Hách chủ nhiệm coi, từng chi tiết đều được cô ghi chú tỉ mỉ. Hách chủ nhiệm chỉ đọc qua một lượt đã nắm được trọng điểm công tác ngay.

“ À đúng rồi, Hách chủ nhiệm, chủ tịch Nhậm còn nói có cơ hội sẽ đến chỗ chúng ta để xem thử đấy.”

Hách chủ nhiệm bất ngờ hỏi lại:” Thật sao? Chủ tịch Nhậm nói như vậy hả?”

Ba người còn lại trong văn phòng cũng đồng loạt nhìn về phía của Tô Mạn.

Tô Mạn gật đầu xác nhận:” Đúng vậy, tôi cảm thấy nếu bà ấy đã mở lời, chắc chắn sẽ không nói suông, tỉ lệ bà ấy ghé thăm chỗ chúng ta là rất cao.”

Hách chủ nhiệm phấn khởi vỗ tay:” Không sai, chủ tịch Nhậm là người giữ chữ tín, đã nói là sẽ làm.” Hách chủ nhiệm đứng lên đi vài bước, sau đó quay lại hỏi:” Tiểu Tô à, cô nói xem, vì sao lần này chủ tịch Nhậm lại muốn xuống chỗ chúng ta, trước đó công xã Bắc Hà được lên báo,tôi cũng không nghe bà ấy nói gì cả?”

Lí do Hách chủ nhiệm phấn khích như vậy, bởi vì chủ tịch Nhậm là vợ của thư ký Lâm. Chủ tịch Nhậm mà chú ý công xã Bắc Hà, vậy chứng tỏ thư ký Lâm đại diện cho huyện uỷ cũng sẽ chú ý đến bên này vài phần.

Tô Mạn nói:” Cái này tôi cũng không rõ cho lắm, lúc kết thúc buổi tập huấn bà ấy mới nói câu này.”

Nghe được mấy lời của Tô Mạn, Hách chủ nhiệm càng tò mò, nhanh chóng hối thúc Tô Mạn kể lại tường tận sự việc diễn ra hôm đó.

Tô Mạn cũng tỉ mỉ kể lại tình huống một lần, Hách chủ nhiệm càng nghe, đôi mắt càng toả sáng như pháo hoa đêm giao thừa.

Cùng một công việc,hai người làm như nhau, hiệu quả lại khác biệt hoàn toàn!

Đều là đi tập huấn,Tiểu Tô người ta có thể lôi kéo được cả chủ tịch Nhậm đến đây,”Tiểu Tô à, tôi đúng là không nhìn lầm người mà, sau này cô cứ lên huyện dự tập huấn đi, không ai thích hợp hơn cô đâu.”

Sắc mặt Vương Phương lập tức trầm trọng, vội chen vào hỏi:” Hách chủ nhiệm, vậy còn tôi thì sao? Sau này tôi phải làm gì, đó là nhiệm vụ của tôi mà?”

Hách chủ nhiệm nói:”Cô yên tâm đi,việc của hội phụ nữ rất nhiều, không lo thiếu phần đâu.”

Vương Phương:”...” Ai thèm công việc ở hội phụ nữ đâu, cô chỉ muốn lên huyện thành thôi có được không!?

Nhìn thấy sắc mặt Vương Phương càng lúc càng kém, Hách chủ nhiệm cũng không thèm kiêng kị. Trước kia là còn ngại Tiết chủ nhiệm bên kia, bây giờ thì khác rồi. Hội phụ nữ ngày càng khẳng định được vị thế của mình, cô cũng có tiếng nói hơn hẳn, ngay cả chủ tịch Nhậm còn chú ý đến. Chính mình chả có gì phải lo lắng làm gì cho mệt.

Hách chủ nhiệm lại lôi kéo Tô Mạn đi xuống căn tin ăn trưa, tiện thể hàn huyên thêm vài câu.Nhìn thấy Tô Mạn móc ra một hộp cơm mới toanh, liền cười hỏi:” Mới mua hộp cơm mới hả?”

Tô Mạn nói:”Đúng vậy, nhiều khi vội quá, không có thời gian ăn cơm, mua cái này rất tiện, có thể mang cơm về văn phòng ăn để tiết kiệm thời gian.”

Hách chủ nhiệm chỉ thuận miệng hỏi chơi, ai ngờ được Tô Mạn vậy mà mua hộp cơm vì phục vụ cho công việc.

Biết kiếm đâu ra một người vừa có năng lực lại biết phấn đấu như vậy chứ? Tiểu Tô này, thật đúng là chả có gì để chê. Bây giờ trong lòng Hách chủ nhiệm đã tự động xem Tô Mạn là hòn ngọc quý, chỉ sợ mình không cẩn thận sẽ bị người khác trộm mất.

Sau khi ăn xong bữa trưa, Hách chủ nhiệm mới thả Tô Mạn về nhà, còn mình thì vội đi đến văn phòng thư kí để báo cáo lại với thư kí Trình.

Tô Mạn lại xách theo mấy bao lớn bao nhỏ chuẩn bị ra khỏi công xã. Ai ngờ đi đến đầu cổng đã bị Vương Phương chặn lại.

Vương Phương vẻ mặt cả giận nói:”Này Tô Mạn, cô đừng có mà quá đáng.”

Trước đây cô thật sự không thèm để một người mới như Tô Mạn vào mắt. Cho dù Tô Mạn vừa tới đã lập được nhiều công lớn, làm hoà với Đinh Mẫn và Trình Hiểu Hồng. Vương Phương vẫn như cũ xem mình và Tô Mạn là hai người ở hai thế giới khác nhau. Bởi vì không sớm thì muộn cô cũng phải trở về huyện thành, mà Tô Mạn vĩnh viễn chỉ là một cán sự nhỏ ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 208

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.