Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giả bộ té xỉu

Phiên bản Dịch · 1201 chữ

Tô Mạn vừa lên đường về nhà, vừa nghĩ thầm trong đầu. Lần này đồng chí Lý Xuân Hoa vì cái gì mà nỗ lực như vậy, cô đương nhiên hiểu rõ.Mỗi ngày khi Tô Mạn tan làm về đến nhà, cô còn chả thấy bóng dáng của bà ấy đâu. Đương nhiên cũng chả thấy đồng chí Lâm Tuyết Cúc.

Hai người này bỗng dưng như nước với lửa, tranh đua lẫn nhau để xem ai ra cửa sớm hơn, ai trở về muộn hơn.

Tô Mạn cũng đã sớm nhắc nhở qua, đừng làm việc quá sức, cố quá rồi thành quá cố thì xong đời. Ai ngờ bọn họ như uống phải máu gà, nói gì cũng không chịu nghe. Hơn nữa kì lạ là dù hai người càng ngày càng gầy ốm, nhưng tinh thần vẫn hứng khởi dị thường.

Bởi vậy Tô Mạn có chút không hiểu, vì sao đồng chí Lý Xuân Hoa đang khí thế bừng bừng tự nhiên đùng cái lại ngã xuống rồi?

Đột nhiên cô nhớ lại mẹ thân yêu của mình có tài diễn kịch rất xuất sắc, trong lòng cũng thầm suy đoán. Chỉ là trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ lo lắng, vội vàng tiến về nhà.

Lúc về tới nhà họ Tô, Lý Xuân Hoa đang yếu ớt nằm ở trên giường, trên trán còn đang đắp một cái khăn lông ướt, dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê, nói chuyện cũng không rõ ràng.

Hai con dâu là Tống Ngọc Hoa và Lâm Tuyết Cúc ngồi ở bên cạnh hầu hạ.

Chỉ là giữa hai người có sự đối lập hoàn toàn, Tống Ngọc Hoa là thật sự lo lắng, tận lực quan tâm chăm sóc. Còn Lâm Tuyết Cúc thì mặt mày ủ ê chán chường, dáng vẻ như sống không còn gì để luyến tiếc.

Bởi vì Lý Xuân Hoa ngã xuống trong lúc đang làm việc, cộng thêm vị này là mẹ ruột của Tô cán sự, mấy nữ cán bộ trong đội cũng đang tập trung ở phòng để an ủi bà.

Lý Xuân Hoa thấy có nhiều ngươi vây quanh thì lập tức thều thào nói:”Tôi còn có thể tiếp tục làm việc...dù sao cũng không thể làm chậm trễ công tác được...khụ khụ...để tôi đi.”

Nhìn thấy Lý Xuân Hoa như vậy, chủ nhiệm hội phụ nữ của đại đội cũng mở lời:”Thím cứ yên tâm dưỡng sức đi, phải nghỉ ngơi cho thật tốt. Chuyện thu hoạch cũng đã xong xuôi hết rồi, sẽ không bị chậm trễ.”

Lý Xuân Hoa liền lấy tay lau nước mắt:”Sao tôi lại vô dụng như vậy, ngay thời điểm quan trọng lại ngã xuống....”

Nhìn Lý Xuân Hoa như vậy, nhóm cán bộ đại đội cũng bị làm cho cảm động.

Trước kia Lý Xuân Hoa đúng là một người không hiểu chuyện, nhưng kể từ khi Tô Mạn làm cán bộ ở công xã, đồng chí Lý Xuân Hoa đã thay đổi hoàn toàn, cần cù chịu khó hơn xưa. Lần thu hoạch này còn tham gia với khí thế ngút trời. Đã lớn tuổi vậy rồi còn đi sớm về trễ, còn tích cực hơn cả mấy thanh niên trẻ tuổi.

Kế toán ghi điểm Vương Xuân Lệ nói:”Thím Lý, thím là người chịu khó, mọi người đều nhìn rõ ở trong mắt, ai cũng đều không trách thím. Thím là một xã viên tốt đáng được biểu dương.”

Lý Xuân Hoa lại khóc nói:”Xã viên tốt cũng vô dụng, tôi chỉ muốn làm một tấm gương cho mọi người noi theo, bây giờ lại yếu ớt ngã xuống rồi. Tôi có tâm nhưng sức khoẻ lại không cho phép, không thể chịu đựng nổi. Hay là mọi người cứ mặc kệ tôi đi, tôi sẽ cố gắng làm nốt cho xong.”

Nghe được mấy lời của Lý Xuân Hoa, Vương Xuân Lệ lập tức bị cảm động:” Thím à, thím cứ yên tâm đi, tấm lòng của thím mọi người đều hiểu rõ. Mới ban nãy Quách đại đội trưởng còn dặn tôi phải đến thăm thím rồi động viên một phen.”

Lý Xuân Hoa cảm động lôi kéo tay cô:”Mắt của cán bộ trong đội ta đúng là sáng như tuyết, có thể nhìn rõ sự nỗ lực của tôi, tôi thật sự rất vinh dự.”

Tô Mạn bước vào trong phòng, liền cất giọng hỏi:”Mẹ, sao lại thành ra như thế này?”

“Ai da, con gái cưng của mẹ về rồi đấy à?” Lý Xuân Hoa lộ ra vẻ kích động, lại muốn ngồi dậy để đón lấy tay Tô Mạn. Cô lập tức đè tay bà xuống rồi trấn an:”Mẹ, mẹ cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt đi, cũng đừng nhúc nhích qua lại, lần này mẹ vất vả rồi.”

Lý Xuân Hoa vội vàng nói:”Không vất vả, không vất vả tí nào, vì công tác của toàn đại đội, mẹ tốn chút công sức cũng thấy vui.”

Vương Xuân Lệ thấy Tô Mạn đã về, liền đứng lên chào hỏi:”Tô cán sự, cô về rồi à. Thím Lý vì làm việc quá độ mà kiệt sức ngã xuống, tôi đại diện cho toàn đội đến thăm hỏi. Lát nữa tôi sẽ đến nhà ăn trong đội để dặn riêng một phần thức ăn cho bà ấy bồi bổ.”

“Không cần không cần, không cần đâu.” Lý Xuân Hoa liên tục xua tay từ chối:” Không thể vì tôi mà gây thêm phiền toái cho người trong đội được. Chuyện công tác là do tôi tình nguyện làm, tuyệt đối không có ý gì khác.”

“Đây là việc nên làm, thím đừng từ chối.” Vương Xuân Lệ nói.

Tô Mạn lên tiếng đáp:”Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến mẹ tôi, giờ tôi về rồi, có thể tự chăm sóc cho bà ấy. Ai còn có việc bận gì thì nhanh đi đi, không cần vì chuyện này mà chậm trễ công tác.”

“Được, vậy chúng tôi về trước nhé!”

Vương Xuân Lệ nói rồi liền dẫn theo mấy nữ cán bộ lần lượt rời khỏi nhà họ Tô.

Đám người vừa đi, Lý Xuân Hoa đã bắt đầu thở ngắn than dài:”Con gái,con nói xem,bây giờ mẹ ngã bệnh rồi, sau này không thể diễn kịch được thì biết làm sao?”

Lúc này đã không còn người ngoài, Lâm Tuyết Cúc cuối cùng cũng có thể mở miệng nói chuyện:”Mẹ, mẹ đừng có diễn nữa, diễn đến nỗi tưởng mình bị bệnh thật xong đổ bệnh luôn thì khổ.”

Lý Xuân Hoa trợn trắng mắt liếc cô một cái:”Đồ con dâu bất hiếu, mẹ chồng cô đã mệt đến bệnh rồi, còn ở đó chọc tức tôi nữa à?”

Nếu không phải đứa con dâu bất hiếu này tranh suất diễn kịch với bà, bà có thể sống chết ganh đua như vậy sao? Cũng may mà ban nãy bà đã nhanh trí giả bộ ngã xuống, không là có khi hai ngày nữa bà cũng ngất xỉu thật luôn rồi cũng nên.

Lâm Tuyết Cúc thấy mẹ chồng vô lí ngang ngược như vậy, dù tức điên nhưng cũng chả làm được gì.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 179

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.