Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghề tay trái

Phiên bản Dịch · 1109 chữ

Thư kí Trình sáng sớm đã nhận được lời khen của thư kí Lâm, cho nên ông cảm thấy tinh thần của mình bây giờ rất hăng hái và sung sức, vừa nhận được cái gật đầu của Tô Mạn là hỏi ngay:”Lần trước cô tổ chức buổi huấn luyện gì đó khá tốt, tôi kiến nghị cô nên tiếp tục suy nghĩ xem còn có thể tổ chức gì nữa không? Hiện tại vụ thu cũng đã kết thúc, đây là lúc mà người dân rảnh rỗi, chúng ta nên tập trung vào việc nâng cao kiến thức và năng lực cho bọn họ.”

Tô Mạn vừa nghe vậy liền nói:”Thư kí Trình, nhắc đến việc huấn luyện, tôi còn có một kế hoạch vừa định báo lại cho Hách chủ nhiệm.”

Hách chủ nhiệm vội nói:”Hả, cô định báo cáo chuyện gì?”

“Không phải là vụ thu đã kết thúc rồi hay sao? Tôi định sẽ tổ chức cơ sở huấn luyện cho bọn họ.”

“Cơ sở huấn luyện á?” Thư kí Trình vội buông chén trà nói chen vào:”Cô kể chi tiết cho tôi nghe xem nào.”

“Cái cơ sở huấn luyện này tôi định sẽ chú trọng vào các đồng chí phụ nữ, đương nhiên đồng chí nam cũng có thể tham gia vào. Ví dụ như, chúng ta có thể tập trung những người tình nguyện đi học nghề, sau đó huấn luyện các nữ đồng chí để bọn họ có tay nghề may áo hoặc đan dệt linh tinh, làm cho mỗi người có một nghề tay trái ngoài việc trồng trọt. Còn đồng chí nam thì có thể học tập nghề xây dựng hoặc thợ mộc...”

Trước đây Tô Mạn đã nung nấu ý tưởng này, chỉ là cô nghĩ mình là một cán sự mới tới, lại thấp cổ bé họng, có nói ra cũng chả có ai đồng ý nghe. Nhưng bây giờ thì khác, thư kí Trình còn chủ động muốn cô đề xuất ý kiến, cô liền dứt khoát nói thử một lần, dù có không thành công cũng chả mất gì.

Thư kí Trình lại thắc mắc hỏi:”Vậy học mấy cái này có công dụng gì không? Với lại bọn họ chỉ là mấy nông dân, cũng quen làm việc ở ngoài ruộng, chỉ sợ sẽ không đồng ý đâu?”

“Thư kí Trình, ngài phải nhìn vào thực tế, mấy năm nay mùa màng vẫn luôn thất bát, tương lai có khi cũng chả khá hơn. Nếu trước sau gì cũng đói khổ vậy thà một lần làm liều để đổi đời.”

Trước kia Tô Mạn đã nghe một người dân nói qua, bảo hoàn cảnh lúc trẻ của bọn họ khó khăn cực kì, rất nhiều người còn không có cơm để ăn.

Vì vậy cô lại nghiêm túc nói:”Những lúc ở không chờ vụ thu hoạch, công xã của chúng ta đi tìm việc làm cho bọn họ, để mọi người có đồng ra đồng vào, chẳng phải sẽ không sợ chết đói nữa sao?”

“Làm như vậy liệu có ổn không?”

“Không thành vấn đề, những nhà máy kia chắc chắn rất cần nhân công, nhưng bọn họ không thể trả lương chính thức cho nhiều người được, dưới hoàn cảnh đó, việc thuê nông dân làm bán thời gian là rất thích hợp. Bọn họ có thể giải quyết được vấn đề nhân lực, chúng ta lại có tiền, hai bên cùng có lợi tại sao lại không làm? Đến lúc đó tôi sẽ đi hỏi thăm trước thử xem sao.”

Thư kí Trình và Hách chủ nhiệm như vừa được khám phá ra vùng đất mới, cả hai đều trợn mắt há hốc mồm vì kinh ngạc.

Còn có thể làm như vậy sao?

Không phải là do bọn họ không có đầu óc bằng Tô Mạn. Bởi vì người của thời đại này luôn bị áp đặt vào một khuôn sáo, nhưng Tô Mạn thì lại khác, cô có thể tìm thấy lỗ hổng và mở đường từ bên trong.

Hách chủ nhiệm lo lắng nói:”Nhưng mà người nông dân không thể lén lút đi nhận việc riêng, sẽ bị quy vào tội tư bản chủ nghĩa đấy.”

“Đúng là bọn họ không thể lén lút nhận việc, nhưng do tổ chức cấp phát thì lại khác. Trước đó tôi có nghe chỗ chúng ta thành lập trại chăn nuôi đó thây, cứ trực tiếp thành lập một xưởng phục vụ của công xã Bắc Hà. Với lại chúng ta cũng sẽ không phát tiền lương cho bọn họ, đổi thành công điểm và đồ vật là được rồi.”

Người ở thời đại này cũng tìm nhiều cách để cuộc sống của người nông dân khá hơn. Chẳng qua kĩ thuật và đầu óc không được nhạy bén cho lắm. Trại chăn nuôi mới mở không được bao lâu, người dân không biết cách chăm sóc dẫn đến heo bệnh chết... Còn có trồng cây ăn quả, trái chín thu hoạch xong cũng không biết tìm nguồn thu mua để bán, cuối cùng toàn bộ đều hư hết.

Trong lòng thư kí Trình vừa lo sợ vừa mong chờ, ông nghĩ nếu chuyện này mà thành công, cuộc sống của người dân ở công xã Bắc Hà chắc chắn sẽ có một bước tiến lớn.

Tô Mạn thấy bọn họ do dự liền nói thêm:”Nếu không thì hai người cứ suy nghĩ thêm đi, chuyện này tạm gác qua một bên, hiện tại tôi cũng không gấp gáp. Trước hết cứ tổ chức mấy buổi huấn luyện kĩ năng đi đã, cho dù không làm việc kiếm tiền thì đây cũng xem như là kĩ năng trong cuộc sống hằng ngày. Dù sao thời gian này mọi người ai cũng đều rãnh rỗi, học để biết nhiều cũng không thiệt.”

Câu cuối cùng quả thực đã đánh trúng tâm lí của thư kí Trình, ông cảm thấy dù sao trước mắt cũng đang rảnh rỗi, cứ thử một lần biết đâu lại gặp vận may.

Thật ra nếu không phải lần này thư kí Trình được lãnh đạo trên huyện khen tới tấp, nói công tác triển khai rất tốt, chắc chắn bây giờ ông cũng chả dám nghe đề xuất này của Tô Mạn.

“Thôi được rồi, cứ làm theo những gì cô nói đi, công tác có vấn đề gì thì nhờ Tiểu Vương hỗ trợ. Lát nữa tôi sẽ dặn trước với cậu ta, cô cứ tập trung hoàn thành kế hoạch cho tốt là được.”

Tô Mạn nghe vậy liền gật đầu đồng ý ngay lập tức.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 163

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.