Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc sống rực rỡ

Phiên bản Dịch · 1039 chữ

Tô Mạn nghe ông nói vậy cũng thấy an tâm phần nào. So với nhóm cán sự thì cô lại càng hiểu rõ đạo lý này. Nhỡ đâu gặp phải một năm mất mùa khó khăn, đói đến chết người, thì sẽ không có gì để ăn. Nhưng nếu có hạt giống mới thì còn có thể hy vọng.

Hiệu suất làm việc của xưởng quần áo rất cao, trưa hôm đó đã kéo lương thực và thịt tới, sớm hơn một ngày so với dự kiến.

Đầy ắp một xe kéo chở toàn vật phẩm hướng đến sân của công xã.

Nhóm cán sự của công xã ai nấy đều mở to mắt nhìn.

Thật là nhiều quá đi.

Nhân viên thư báo nhanh chóng cưỡi xe đẹp phi như bay tới các đại đội để truyền tin, bảo bọn họ lúc nào rảnh thì đến công xã lấy vật phẩm.

Đồ được chuyển tới hầu hết là lương thực, thịt heo chỉ có một trăm cân, dựa theo đóng góp của mỗi đại đội mà phân chia, bình quân mỗi đội cũng có thể được nhận mấy cân thịt heo. Tuy rằng không thể ăn no, nhưng ít ra vẫn được nếm thử.

Quan trọng nhất chính là lương thực. Công nhân trên huyện thích ăn lương thực tinh, cho nên lần này đưa tới hầu hết là lương thực phụ. Mà lương thực phụ lại thuận tiện nhất, cho nên số lương thực đó thật đáng quý. Lần này đại đội Đại Kiều Loan còn được phân chia tới một ngàn cân lương thực.

Nhận được tin tức, đội sản xuất cũng không đợi đến ngày hôm sau, trưa hôm đó liền sắp xếp thanh niên trai tráng đi lấy vật phẩm.

Quách đại đội trưởng cũng tới đây, mang theo mấy xã viên lực điền, trong đó có cả Tô Nhị Trụ.

Nhìn đến đống vật phẩm chất đầy ở sân, vẻ mặt của Tô Nhị Trụ cực kì ngạc nhiên. Thấy em gái nhà mình từ văn phòng bước ra, đi cùng nhóm cán sự công xã ra phát đồ cho bọn họ, lập tức vẻ mặt cậu ta trở nên kiêu ngạo. Sống lưng thẳng tắp đi tới: “Em gái, lúc nào em tan làm, lát nữa chúng ta cùng nhau trở về?”

Tô Mạn nói: “Không cần, em còn muốn chờ chị dâu nữa. Đúng rồi, bây giờ chị ấy đang làm quần áo ở trường trung học, anh có muốn đến đó xem không.”

Tô Nhị Trụ còn tưởng cô nói điều gì tốt đẹp, nhưng mà hắn lại khá tò mò vợ mình ở bên ngoài rốt cuộc là làm cái gì. Vì thế liền gật đầu, rồi lại ngẩng cao đầu đi về phía trường trung học. Tô Mạn cảm thấy, nếu gắn cho ông anh hai nhà mình một cái đuôi, có lẽ lúc này còn có thể với vểnh lên tới tận trời.

Phía bên kia của công xã cũng là một mảnh náo nhiệt.

Thư ký Trình thừa dịp đội trưởng của các đại đội đều tới, liền dứt khoát gặp mặt từng người, nói ra thông báo, bảo bọn họ tiếp tục cử người đi săn thú. Hơn nữa, cần phải đảm bảo về mặt kích thước và trọng lượng.

Bây giờ ông cảm thấy rất tự tin, nếu trong huyện ăn không hết, đem chuyển lên tỉnh cũng không thành vấn đề. Công nhân ở đó càng đông, thì người muốn ăn lại càng nhiều.

Chỉ cần bọn họ đều đặn kéo lương thực tới công xã, ông liền thấy chuyện này nên tiếp tục phát huy hơn nữa.

Nghe thấy thế, các đội trưởng phía dưới lại thêm một trận phấn khởi.

“Thư ký Trình, sao tôi cứ cảm thấy cuộc sống này ngày càng thêm rực rỡ vậy nhỉ?Trong lòng tôi có rất nhiều hi vọng, đã lâu lắm rồi không gặp được chuyện gì vui như này.”

“Đúng vậy, nếu có thể làm thế này mãi, thì sau này xã viên trong đội sẽ luôn được ăn no bụng.”

Khoé miệng thư ký Trình hơi nhếch lên: “Nếu làm thật tốt, thì sẽ luôn được ăn no, mọi người cứ yên tâm.”

Bận rộn đến tận khi trời tối, số lương thực này mới được tính là chia xong.

Tổng hợp vào rồi lại chia ra, số lượng thịt, số lượng lương thực, tốn cũng không ít công sức.

Vừa lúc Tô Nhị Trụ cũng đi theo Tống Ngọc Hoa từ trường học trở lại. Bởi vì buổi tối không có đèn, sợ mọi người sẽ bị đau mắt, cho nên toàn bộ đều thống nhất là không cho làm quần áo khi trời tối.

Hai vợ chồng cùng nhau đến đây, đi theo người trong đội trở về.

Tô Nhị Trụ ngơ ngác đẩy lương thực, trong lúc vẻ mặt mọi người đều đang vui sướng, thì anh ta lại thất thần nhìn về phía vợ mình vài lần.

Nhìn thấy vợ mình đang cùng em gái cười cười nói nói, trong lòng Tô Nhị Trụ lại nghĩ tới cảnh tượng vừa mới chứng kiến ở trường học.

Mấy cô gái vây quanh vợ mình, không hiểu điều gì liền thò đầu lại gần để hỏi cô, còn muốn đưa cho cô xem mình làm có được không. Dáng vẻ ai nấy đều rất coi trọng Tống Ngọc Hoa.

Tô Nhị Trụ trước nay chưa từng nhìn thấy hình ảnh này của vợ. Cũng cảm thấy có gì đó không giống với trước kia.

Dường như đến bây giờ anh ta mới nhận ra vợ mình cũng rất có năng lực và toả sáng.

Tô Nhị Trụ không nghĩ rằng, trước đây cô vợ này bị mình tra tấn mắng chửi như vậy, thế nhưng ở bên ngoài lại được mọi người coi trọng đến thế.

“Nhị Trụ, đi đường cẩn thận một chút, cứ ngây người làm gì vậy?!”

Tống Ngọc Hoa thấy anh ta đẩy lương thực có phần lơ đãng mất tập trung, lập tức nhắc nhở một tiếng: “Nếu bị ngã thì phải làm sao, đừng để lương thực bị rơi xuống.”

Tô Nhị Trụ: “……”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 115

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.