Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không thể hiểu được

Phiên bản Dịch · 1049 chữ

Khi một đoàn người trở lại đội sản xuất, trời đã tối hoàn toàn.

Nhưng nhóm xã viên vẫn đang chờ bọn họ trở về. Cả đám đều chạy tới sân kho của đại đội để chờ vật phẩm. Cho đến khi tận mắt nhìn thấy đoàn người trở lại, nhìn bọn họ mang thịt và lương thực về, tất cả những đôi mắt ở đây đều phát sáng.

Đặc biệt là khi trông thấy thịt heo được treo lên, lương thực được cất vào bên trong kho hàng. Một lúc sau, trong lòng mọi người liền bắt đầu thấy nhớ nhung.

Quách đại đội trưởng nhìn phản ứng của bọn họ, ông cười nói: “Gấp gì chứ, ngày mai rồi ăn. Tôi đảm bảo mai tất cả đều sẽ được ăn no bụng. Chúng ta sẽ ăn một nồi thật lớn. Nhà nào trong nhóm đi săn thì mang bồn cơm lớn tới, ăn nhiều thì càng phải ra sức đấy nhé!”

Nghe xong lời này, đám thanh niên liền hoan hô một tiếng: “Tốt quá đi mất!”

Những người khác cũng vui tươi hớn hở.

Thôi Hướng Bắc theo sau thím Ngưu đi tới, sau khi cùng mọi người hưởng ứng không khí náo nhiệt, lại đi theo thím Ngưu quay về.

Hai người đã chung đụng với nhau một thời gian, thím Ngưu cảm thấy cậu nhóc này ngoại trừ việc không nghe theo quản giáo, còn những mặt khác thì đều khá tốt.

Nghĩ vậy bà liền quay sang dặn dò Thôi Hướng Bắc: “Ngày mai lên lấy cơm, cháu đã có chén chưa, nếu không thì bà cho mượn cái chậu, tẩy rửa sạch sẽ là dùng được?”

Thôi Hướng Bắc nói: “Không cần đâu, cháu có cái chén kia là đủ ăn rồi.”

Trước kia chỉ xới nửa chén đương nhiên ăn không đủ no, nhưng nếu xới thật đầy, vậy thì đủ rồi.

Cậu quay đầu lại nhìn những xã viên không muốn về nhà kia, tâm tình có chút phức tạp: “Sao bọn họ mừng quá vậy? Vui đến mức đó luôn ư?”

Thím Ngưu vui tươi hớn hở nói: “Đương nhiên là mừng rồi cháu, mọi người đã bao lâu rồi không được ăn cơm no. Được no bụng sẽ rất thoải mái đó.”

Thôi Hướng Bắc không thể nào hiểu được suy nghĩ của mấy người dân nơi đây. Bởi vì từ khi tới nơi này, cậu đã bắt đầu tự tìm cho mình một chế độ ăn ‘cao cấp’, không còn biết cảm giác đói bụng là như thế nào.

Thế nhưng càng không hiểu thì tâm tình của cậu ta lại càng phức tạp.

Khi mà cậu đi săn bắt vụng trộm, thì các đồng chí nông dân còn đang vì lý do được ăn no bụng mà phấn đấu. Lại nghĩ tới Tô Mạn, khi bản thân cậu được ăn thịt, cô cán sự nhà người ta còn bắt đầu giúp cho tất cả mọi người được ăn no bụng, lại còn có thể ăn thịt một cách đường đường chính chính.

Tư tưởng giác ngộ của cậu cũng kém cô gái kia quá nhiều.

……

Ngày hôm sau, toàn bộ các nhóm xã viên của công xã Bắc Hà đều ăn nhiều một hơn một chút so với mọi ngày. Có vài đại đội săn được nhiều thú rừng, ví dụ như đại đội Đại Kiều Loan, thì đúng là được ăn một bữa no căng, lại còn được ăn thịt nhiều hơn. Không phải vụn thịt, mà là cả một khối thịt lớn.

Sau khi ăn hết vào trong bụng, mọi người mới cảm thấy, thì ra lên núi săn thú thật sự là một chuyện vô cùng tốt đẹp.

Vì thế buổi chiều đại đội lại cử người lên núi, các đội đi săn thú càng nhiệt tình tích cực hơn trước.

Công xã Bắc Hà đương nhiên không thể giấu được chuyện này với các công xã khác.

Hiện tại công xã Bắc Hà quá nổi danh, cho nên đôi mắt của những công xã bên cạnh đều hướng về bên này để xem xét. Đội sản xuất ở ngay bên cạnh chính là đội sản xuất của công xã khác, thấy bọn họ việc đầu tiên sau khi tan làm là đi lên núi, động tĩnh còn rất lớn. Vừa để ý liền biết là đi săn thú.

Lại nghe một vài người bạn cùng quê nói rằng nếu bắt được con vật thì mang đi đổi lương thực, các đại đội khác liền không ngồi yên được, nhanh chóng báo lên công xã của mình, cũng hỏi về chuyện đổi lương thực này.

Vì thế các công xã khác cứ thay nhau gọi điện thoại tới đây.

Thư ký Trình cũng không nghĩ chuyện này sẽ ồn ào huyên náo khắp nơi như vậy. Nhưng lại không thể ra mặt dẫn dắt, nếu để cho nhiều người làm chuyện này, mấy nữa lỡ xảy ra vấn đề gì, ông ta cũng không dám chịu trách nhiệm. Làm một thư ký công xã, cùng lắm ông chỉ phụ trách địa bàn của mình mà thôi.

Cho nên đối với những lời dò hỏi của đám người này, thư ký Trình đều trả lời có lệ cho qua.

Kết quả là buổi chiều, thư ký Lâm trên huyện gọi điện thoại tới.

Đương nhiên chuyện này không thể chỉ làm cho có lệ được.

Thư ký Trình tự mình đi một chuyến lên huyện, đem chuyện này báo cáo một chút.

Trước khi đi, ông ta ở trong văn phòng có vài suy nghĩ, sau đó theo bản năng liền tìm Tô Mạn.

“Tiểu Tô, cô thử nói xem thái độ của thư ký Lâm đối với chuyện này sẽ như thế nào, trong điện thoại ông ấy không nói tỉ mỉ. Giọng điệu cũng là không nóng không lạnh.”

Tô Mạn nghĩ đến tác phong của chủ tịch Nhậm, nghĩ rằng hai người là vợ chồng, hẳn là cũng không khác biệt lắm, liền nghiêm túc nói: “Trao đổi vật phẩm, công xã chúng ta một chút cũng không giữ lại, đều đưa hết vào miệng các xã viên. Thư ký Trình, ngài còn điều gì phải lo lắng nữa đâu?”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 122

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.