Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện đùa

Phiên bản Dịch · 1050 chữ

Dàn xếp văn phòng xong xuôi, Tô Mạn cũng bắt đầu làm công tác.

Trợ lí Tiểu Vương đem tư liệu ở chỗ thư ký Trình giao cho Tô Mạn, từ giờ mấy chuyện bên xưởng đều sẽ do cô quản lý.

Tuy rằng trước đây những thứ này cô đều từng xử lý qua, nhưng hiện tại cô vẫn nghiêm túc xem cẩn thận.

Qua một lúc, Tô Mạn cũng đã hoàn toàn nắm bắt được tình huống hiện tại.

Xưởng tổng hợp làm lâu như vậy, kỳ thật cũng chỉ có từng này chuyện, nhiệm vụ hàng đầu là để xưởng quần áo làm quần áo.

Trước đó thư ký Trình chuẩn bị đem mấy động vật hoang dã vào xưởng để chế biến, hiện tại công xã Bắc Hà cũng sắp lập một xưởng gia công mới, cho nên bọn họ cũng không cần đến xưởng tổng hợp.

Còn việc dùng cây trúc để đóng gói đơn hàng, dù thư ký Trình chưa nói qua với mọi người, nhưng ông vẫn xếp việc này vào hạng mục quan trọng cần triển khai.

Với lại Tô Mạn cảm thấy chuyện này rất khả quan. Việc này mà thành công thì có thể thay thế nhiều đồ dùng công nghiệp bằng chế phẩm thủ công. Không chỉ tiết kiệm còn thân thiện với môi trường, đúng là một mũi tên trúng hai đích.

Nghiên cứu xong những tư liệu này, Tô Mạn lại xem xét mấy hạng mục kế hoạch khác.

Đầu tiên là chế tác đồ gia dụng. Nghề thợ mộc cũng cần phê duyệt, chờ bắt đầu mùa đông rảnh rỗi thì để họ tới làm việc.

Thứ hai chính là ngói diêu, đây là việc mà từ đầu đến giờ cô luôn nhớ đến.

Thứ ba chính là mở rộng số lượng trang phục gia công.

Không chỉ mỗi trong huyện, bọn họ còn có thể đến thành phố để thúc đẩy mua bán sản phẩm.

Chỉ cần ba hạng mục này được sắp xếp ổn thỏa, xưởng phục vụ tổng hợp liền đi vào quỹ đạo. Về sau theo nghiệp vụ mà mở rộng, sinh ý sẽ ngày càng tốt. Lúc đó không chỉ xã viên được hưởng nhiều lợi ích, mà tài chính của công xã bên này cũng thu được nhiều hơn.

Đương nhiên tạm thời cũng chỉ có thể ưu tiên làm hạng mục hàng đầu. Cuối năm trăm sự đều bận rộn, thật sự không thể phân thân ra được.

Dù có tham làm nhiều việc cùng một lúc, thì công xã cũng không đảm đương kịp.

Tô Mạn cũng không nóng nảy, tạm thời việc cấp thiết nhất bây giờ là xây xưởng làm đồ gia dụng.

Đây là kế hoạch ban đầu của cô.

Lúc này gỗ không đáng tiền, nhưng muốn mua một cái tủ quần áo bằng gỗ thì lại rất khó khăn. Đâu phải chỉ cần có phiếu không thôi, mà còn phải tới thành phố lớn mới mua được.

Bởi vì những huyện nhỏ của các cô đều không có xưởng gia cụ. Đem ra so sánh giữa xưởng gia cụ với công nghiệp nặng, đương nhiên quốc gia càng coi trọng phát triển công nghiệp nặng hơn. Sau đó mới chính là phương diện ăn, mặc, ở và đi lại.

Tài nguyên đều dồn về phương diện này.

Bởi vậy mới dẫn đến tình trạng cung không đủ cầu.

Trước kia Tô Mạn đã nghĩ đến vấn đề này từ lâu, nhưng bởi vì không muốn chậm trễ công tác lao động của nông dân, cho nên cô mới định đợi khi bắt đầu mùa đông rỗi rãi thì làm.

Sau khi hoàn thành kế hoạch sơ lược, Tô Mạn đem bản kế hoạch cất lại, hiện tại cô chưa có ý định nói với thư ký Trình. Đợi chuyện săn thú được ổn thỏa rồi báo lại sau cũng không muộn.

Cô mới ở đây sắp xếp công tác, thư ký Trình đã nói sáng hôm sau sẽ lên huyện tìm thư ký Lâm nói về chuyện đóng gói.

Việc mua bán này mang lại lợi ích lớn, thư ký Trình lo đêm dài lắm mộng, vì vậy muốn đẩy nhanh tiến độ. Ông còn cẩn thận hỏi xem Tô Mạn có ý gì hay không.

Tô Mạn nói: “Vậy trước tiên ta làm một cái thành phẩm đưa cho thư ký Lâm xem trước, bảo với ông ấy rằng cái hộp này làm từ cây trúc này có những lợi ích gì. Như vậy càng dễ thuyết phục hơn.”

Thư ký Trình liền vỗ trán: “Đúng rồi ha! Tôi quýnh lên nên quên mất tiêu. Được rồi, giờ tôi sẽ kêu người đem một cái đến ngay.”

Muốn tìm một người khéo tay làm giỏ trúc cũng tương đối dễ. Bởi vì đa số cư dân ở công xã đều có tay nghề cao.

Đầu tiên là đi tìm hai gốc cây trúc, sau đó Tô Mạn lại chỉ điểm cho một đồng chí, để người này dựa vào mô tả của cô rồi đan thành một cái giỏ nhỏ.

Người làm ra thứ này còn có kinh nghiệm hơn cả Tô Mạn, lập tức góp ý nói thêm cái tay cầm vào hai bên, như vậy càng tiện lợi hơn.

Tô mạng nghe vậy vỗ tay đáp: “Ý kiến hay. Hơn nữa đây là ưu điểm mà thùng giấy với hộp sắt không có.”

Nghệ nhân này lập tức làm một cái tay cầm có hình dạng như bím tóc. Thư ký Trình còn cố ý lấy một bó hoa để vào bên trong cho đẹp. Chuẩn bị sáng mai niềm nở xuất phát. Ông còn gọi cả Tô Mạn đi cùng, dù sao bây giờ cô cũng là chủ nhiệm của xưởng, chuyện này cũng thuộc phụ trách của cô.

Tô Mạn dĩ nhiên không có ý kiến, cô đã thích ứng được với cương vị mới này, thêm một hai việc cũng không thành vấn đề.

Lúc tan tầm trở về, nhóm xã viên trong đội Đại Kiều Loan cũng nghe được tin tức. Những chuyện quan trọng của công xã đều được thông báo, đại đội bên này nhận tin liền đem báo lại cho những người khác.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 118

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.