Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyến tiếc

Phiên bản Dịch · 1063 chữ

Một cô gái mười mấy tuổi, được làm chủ nhiệm, lại có lương cao. Bao nhiêu người đỏ mắt ghen tị. Nhưng dù có đỏ mắt đến nghẹn cũng không tìm được lí do để phản đối.

Nhóm xã viên ở công xã Bắc Hà đều biết, những biến chuyển hiện giờ hoàn toàn không thiếu công lao của Tô Mạn.

Thư ký Trình cố ý cho cô thêm một cái chức vị, còn không phải cố ý thưởng thêm tiền lương cho cô sao?

Từ Hách chủ nhiệm cho đến cả lãnh đạo công xã như thư ký Trình còn cảm thấy chuyện này là đương nhiên, những người khác càng không dám có ý kiến.

Lúc trợ lí Tiểu Vương tới thông tri Tô Mạn dọn văn phòng, còn cố ý gọi Tô Mạn là Tô chủ nhiệm.

“Tô Mạn phải đi thật sao?”

Trình Tiểu Hồng cùng Đinh Mẫn đều hướng mắt trông mong về phía Tô Mạn, cả hai đang cùng Tiểu Vương nói chuyện phiếm.

Nghe được cậu ta nói văn phòng tổng hợp đã sắp xếp vị trí ổn thỏa, chỉ chờ Tô Mạn dọn qua. Trình Tiểu Hồng cùng Đinh Mẫn liền lộ ra dáng vẻ suy tư.

Hách chủ nhiệm nói: “Sao vậy, luyến tiếc hả? Lúc người ta mới tới còn xa lánh cơ mà.”

Hai người lập tức đỏ cả mặt.

Thì tại lúc đầu họ không biết năng lực của cô ấy chứ bộ. Qua một thời gian dài, biết cô ấy là nhân tài, lại còn giúp đỡ bọn họ. Dĩ nhiên bây giờ luyến tiếc. Chính là cảm thấy Tô Mạn đi rồi, sau này thiếu một người tâm phúc, lúc công tác gặp vấn đề cũng không biết tìm ai để mà hỏi.

Tìm Hách chủ nhiệm...Có khi cô còn chả biết nữa là!

Tô Mạn cười nói: “Tôi chỉ đổi cái văn phòng thôi, sau này vẫn là đồng chí của công xã Bắc Hà, có chuyện cần tôi giúp thì cứ đến tìm tôi là được.”

Nghe thấy Tô Mạn nói chuyện thoải mái hào phóng, hai người bọn Đinh Mẫn càng ngượng ngùng. Trước kia còn xa lánh người ta, sau cùng người ta cũng không so đo, bây giờ còn nhiệt tình như vậy.

Trình Tiểu Hồng nói: “Đồng chí Tô Mạn, chúc mừng cô nha.”

Đinh Mẫn cũng nói: “Để bọn tôi cùng giúp cô thu dọn cho nhanh.”

Đối mặt với ý tốt của người ta, dĩ nhiên Tô Mạn cũng không cự tuyệt. Cô khách khí nói lời cảm ơn sau đó vùi đầu vào soạn đồ đạc.

Hai cô gái cùng giúp đỡ Tô Mạn thu thập đồ dùng cũng như vài vật dụng sinh hoạt linh tinh. Sau đó lại giúp cô đưa đến văn phòng tổng hợp.

Trình độ an toàn của vùng phụ cận và văn phòng tổng hợp không giống nhau. Vị trí của văn phòng ở ngay bên cạnh Thư ký Trình, bước vào công xã là có thể nhìn đến đây. Dù ở đây không được nhiều người cho lắm nhưng nội dung công việc lại rất nhiều, Tô Mạn phụ trách việc giúp đỡ thư ký Trình quản lý công xã.

Giống như Tiểu Vương, tuy rằng là cán sự nhưng trên thực tế cậu ta được sắp xếp đến chỗ thư ký Trình để làm trợ lý, những người khác có người phụ trách xử lý công văn, cũng có phụ trách soạn văn kiện, làm tuyên truyền. Cũng có quản lý các loại con dấu ở công xã, một số thì quản hội nghị.

Quản lý văn phòng tổng hợp chính là chủ nhiệm Lưu, một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, có chút gầy yếu như thư sinh. Trừ bỏ trợ lí Tiểu Vương, ở đây còn có một đồng chí nam tên Giáo Từ Lượng cùng một nữ đồng chí tên Trương Hồng Hà.

Ngày thường Tô Mạn cùng họ ít nhiều cũng từng tiếp xúc qua, cho nên khi cô dọn tới văn phòng ở đây, những người khác trên cơ bản cũng đã quen thuộc.

Đặc biệt là nữ đồng chí Trương Hồng Hà, cô cực kỳ vui vẻ, nói là cuối cùng văn phòng tổng hợp cũng có thêm một nữ đồng chí rồi.

Chủ nhiệm Lưu cao hứng nói: “Chúng ta cùng hoan nghênh đồng chí Tô Mạn đã đến đây. Về sau cần phải gọi cô ấy là chủ nhiệm Tô rồi.”

Sau đó ông vỗ tay, những đồng chí khác cũng cười vỗ tay theo.

Tô Mạn nhanh miệng nói: “Đừng đừng đừng, tôi còn là cán sự của văn phòng tổng hợp nữa mà, chức vụ bên xưởng thì tính bên đó thôi, để bên đó gọi là được rồi. Ở văn phòng của chúng ta vẫn là kêu tên của tôi đi, còn không thì gọi tôi là Tô cán sự, tôi cũng thấy quen rồi. Giờ mọi người kêu chủ nhiệm làm tôi không dám nhận.”

Trương Hồng Hà liền sang sảng cười nói: “Vậy cũng được, tôi kêu cô là Tô cán sự nha. Giờ mà bảo tôi gọi cô là chủ nhiệm, thật ra tôi cũng không quen cho lắm.”

Tiểu Vương cũng thân thiết với Tô Mạn, nghe vậy liền nói: “Tô cán sự, về sau chúng ta là người cùng một văn phòng, cô giỏi như vậy nhớ đừng quên chúng tôi đấy nhé! Cả đám đều mong chờ được hưởng ngày lành đây.”

“Không sai, trước kia chúng tôi nhìn người bên hội phụ nữ mà thèm đỏ mắt, cuối cùng cũng chờ tới ngày này.” Chủ nhiệm Lưu cười nói: “Hách chủ nhiệm của các cô đã cùng tôi nói chuyện vài lần, mắt cũng muốn hướng lên trời. Hiện tại cô đến chỗ chúng tôi rồi, tôi cũng muốn nở mày nở mặt, được ngẩng cao đầu trước Hách chủ nhiệm một lần cho biết.”

Người khác nghe vậy cũng đều nở nụ cười.

Tô Mạn thấy bầu không khí như vậy thật không tồi. Cũng phải, dù sao thì một cái văn phòng quan trọng như vậy, cũng sẽ không tùy tiện nhét người vào. Có thể tiến vào đây đều là người có năng lực, cũng biết đạo lí đối nhân xử thế, xem ra ngày tháng sau này cũng dễ sống.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 124

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.