Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô gái có bản lĩnh

Phiên bản Dịch · 1032 chữ

Thư ký Trình cao hứng vỗ bàn: “Tốt lắm! Đẩy mạnh tiến độ một đường tiến lên thôi.” Tô Mạn cũng cười: “Trước tiên còn một vấn đề cấp thiết cần phải giải quyết. Nhà xưởng muốn đi vào vận hành, trước nhất cần chính là tiền. Lần báo giá này, tôi đã đem số tiền đó tính vào bên trong, đến lúc đó nhất định phải kiểm kê sổ sách cẩn thận. Nhóm xã viên thực chất không hay biết, nếu lúc sau bọn họ yêu cầu kiểm tra sổ sách, cho rằng chúng ta từ trung gian áp bức bọn họ thì rắc rối to. Xưởng quần áo bên kia, nếu chúng ta cùng bọn họ đề cập giá cả, tiền mặt bằng, tiền nhân công, tiền thuê giám thị, đều phải tính hết vào đó.”

Chờ đợi phía trước chính là một hồi sóng to gió lớn, thương vụ này chỉ là mở đầu. Hiện tại bọn họ nếu đã quyết định kinh doanh theo hướng này. Tô Mạn cảm thấy phải chiếu theo quy củ mà làm, đường đường chính chính mà đi.

Bọn họ đương nhiên không có ý định chèn ép xã viên, vì vậy giá cả so với bên xưởng quần áo cũng không thể có nhiều khác biệt. Thư ký Trình nghe những lời này, cũng hiểu được rõ ràng ý của Tô Mạn, vì thế hướng cô gật đầu tỏ ý đã biết.

Việc này xác thực phải làm như vậy. Người bên trên đối với phương diện này đúng là rất nhạy cảm: “Cô đã có kế hoạch rồi à?”

Tô Mạn gật đầu: “Xưởng quần áo bên kia chúng ta không cần vội, tôi sẽ xem xét kĩ càng các điều khoản, ngày sau sẽ cùng bọn họ thảo luận một chút. Ngược lại các mặt hàng làm từ tre trúc, trước khi bọn họ ký hợp đồng, chúng ta phải nói rõ ràng. Đem toàn bộ chi phí hao tổn liệt kê cho họ nghe. Chúng ta cần máy kéo vận chuyển nguyên liệu, tiền xăng dầu, tiền vận chuyển, tiền lương của tài xế, cùng với tiền lương thưởng của nhân viên quản lý trong xưởng, đều phải tính cho bọn họ xem.”

Thư ký Trình nghe rõ ràng rành mạch suy nghĩ của Tô Mạn, vốn ban đầu ông còn có chút lo lắng, hiện tại tâm tình tốt hơn không ít. Ông biết ngay là đồng chí Tiểu Tô này đối mọi chuyện đều có suy tính kỹ càng.

Thậm chí chưa bao giờ Tô Mạn đặt vấn đề với các cấp lãnh đạo. Bất cứ khi nào gặp vấn đề khó khăn, cô luôn luôn tự mình xem xét toàn diện rồi đưa ra các phương án giải quyết, sau đó mới tính tới việc tìm lãnh đạo nói chuyện.

Thật sự là một cô gái có bản lĩnh. Ông cười ha hả nói: “Cô cứ trực tiếp đảm nhận nhiệm vụ này đi, tôi tin tưởng chỉ cần là cô, hợp đồng này liền xem như thành công hơn phân nửa. Đến lúc đó cứ đến công xã bên kia tìm chủ nhiệm Lưu, để ông ấy cấp cho cô con dấu.”

Sau đó Tô Mạn liền lấy danh nghĩa công xã, viết một danh sách các khoản tiền cần chi của nhà xưởng, kèm số liệu thực tế, tiện thể thương lượng giá cả với cả bên xưởng gia công cùng xưởng thực phẩm trên huyện, đương nhiên bao gồm cả chi phí hao tổn trong xưởng hàng ngày, tiếp đến là tiền lương của công nhân.

Cô viết đến rành mạch rõ ràng. Sau đó cùng các đại đội trưởng bên kia thảo luận kỹ càng, ai đồng ý làm công nhân liền ký tên lên giấy, không đồng ý liền rời khỏi. Thông tín viên công xã nhận được thông báo từ cấp trên, bọn họ làm việc cả ban đêm cũng phải chăm chỉ đẩy nhanh tiến độ, sáng sớm liền phải đóng gói tốt chuyển đi. Vì thế buổi chiều sau khi tan tầm, các đại đội của công xã Bắc Hà được triệu tập tham cuộc họp nhỏ, mười mấy công nhân đều tham gia đầy đủ.

Tập hợp đủ người rồi, đại đội trưởng liền hô to toàn bộ nội dung thông báo trong một lần, sau đó hét to: “Đã nghe rõ rồi chứ.”

“Đã rõ!” Âm thanh bên dưới còn lớn hơn nữa. Đại đội trưởng tiếp tục nói: “Tốt, ai quyết định tham gia thì lại đây ký tên, tự nguyện làm thì ký, không muốn làm thì không cần ký.”

Mười mấy công nhân nghe tới đây liền vọt tới trước mặt đại đội trưởng: “Được được. Tôi đồng ý.”

Chỉ có kẻ ngốc mới không đồng ý. Công xã làm ăn thật hào phóng. Ba mao tiền, công nhân được hưởng tận hai mao tiền, chỉ chừa lại một mao tiền cho nhà xưởng. Làm sao có thể không hài lòng được? Đừng nghĩ bọn họ ngu dốt, không hiểu chuyện, thực chất bọn họ đều đã nghe nói qua, những nhà tư bản trên huyện luôn đặt lợi nhuận của họ lên đầu, hiện tại công xã đồng ý san sẻ với công nhân, còn có gì mà không hài lòng?

Chưa nói tới, hai mao tiền với bọn mà nói quả thật không hề ít. Mặt hàng đó chỉ cần gia công nhanh, tay nghề tốt một chút, trong ngày vẫn có thể làm nhiều hơn một cái. Bọn họ cũng có thể giới thiệu cho người nhà đến làm. Cứ như thế, một ngày một nhà có thể kiếm được hơn một khối tiền, ai có thể không vui sướng chứ?

Chính vì thế, ai viết chữ liền viết chữ, ký tên liền ký tên, dáng vẻ người nào người nấy đều ngoan ngoãn như trẻ nhỏ. Một màn ký tên ấn dấu tay này diễn ra trước mặt đại đội trưởng. Về sau ngộ nhỡ xảy ra bất cứ vấn đề gì, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, đến lúc đó cũng không sợ phát sinh rắc rối.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 124

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.