Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không thấy tăm hơi

Phiên bản Dịch · 1032 chữ

Thủ tục này đó được hoàn thiện trong cùng ngày, sáng sớm hôm sau, đại đội trưởng đại diện cho từng nhóm công nhân đem hợp đồng ký tên đóng dấu đầy đủ đưa lên công xã, tự mình giao vào tay Tô Mạn. Có thứ này trong tay, Tô Mạn liền bắt đầu đi vào vận hành công xưởng.

Công tác thu hoạch trúc phục vụ sản xuất được lên kế hoạch riêng lẻ, công xã đương nhiên sẽ không xen vào. Tất cả đã được an bài cho đại đội bên kia. Mỗi đại đội đều phân công mười mấy công nhân chịu trách nhiệm đóng gói sản phẩm.

Thư ký Trình phân bổ các đại đội bên này mỗi ngày phân công vài người đi chặt trúc. Sau lại phân công các nhóm công nhân phụ trách mang trúc về nhà xưởng, mỗi ngày phân đến các phân khu khác nhau. Đại đội đầu tiên cho người đến công xã xem qua hàng mẫu, đồng thời cũng mang hàng mẫu về xưởng, công nhân trong đội theo đó phân công tổ chức đẩy nhanh tiến độ gia công.

Ban đầu chỉ có một trăm người, nhưng công tác này yêu cầu công nhân thực hiện tại nhà, cũng không có ai tới nhà kiểm tra quá trình gia công. Nhận thấy công việc này quả thực là một cơ hội hiếm có để kiếm tiền, một rổ lớn có thể kiếm được hai mao tiền, rổ nhỏ nhất cũng có thể kiếm đến một mao tiền, kiếm hơn năm phần tiền liền trở nên dễ dàng, dù người trong nhà không có tay nghề, cũng rất tự giác tích cực chạy đi học nghề.

Ai có tay nghề liền có thể kiếm được nhiều tiền. Đương nhiên, mọi nhà đều đóng chặt cửa chính rồi lén lút làm, bởi vì không muốn bị người khác phát hiện rồi học lỏm. Rốt cuộc chỉ có những chữ ký trên hồ sơ mới có thể quang minh chính đại chứng minh.

Kế hoạch này ban đầu được lập ra, cốt chỉ để phòng ngừa thị phi. Đây mới thật sự gọi là tích tiểu thành đại, mới mấy ngày trôi qua, một ngàn rổ đã được chuyển lên huyện Tống.

Công nhân kéo xe cũng rất phấn khích, trước kia công xã rất ít việc cần dùng đến xe, dù hắn có muốn muốn cũng chỉ có thể nhìn mà không thể chạy. Hiện tại mỗi ngày nhà xưởng đều cần xe vận chuyển hàng hóa. Buổi chiều đưa nguyên vật liệu, buổi sáng lại đưa hàng hóa đã đóng hộp chỉnh chu. Đôi khi sẽ giúp đỡ bên trên đưa trang phục. Mỗi ngày đều chạy trên chục chuyến, kinh tế trong nhà cũng ổn định hơn rất nhiều.

Hơn nữa, bởi vì thường xuyên đi lại, hắn nhân cơ hội tạo dựng mối quan hệ không tồi với công nhân nhà máy, đôi khi rảnh rỗi có thể tụ tập hút điếu thuốc, cùng nhau tâm sự. Cuộc sống hiện tại so với trước kia tốt hơn không ít.

………………………………………………….

Đảo mắt đã đến giữa tháng 11. Phân khu bên này chính thức khai mạc đại hội. Chủ tịch Nhậm gần đây bận rộn công tác trên huyện, kết hợp với các loại công tác hội báo cuối năm, bà thậm chí vẫn chưa biết Tô Mạn không phải là người phụ trách chính trong lần đại hội này.

Bà nhìn thấy Trình Hiểu Hồng ở phía trước, lúc này mới biết người mở cuộc họp lần này thế mà không phải là Tô Mạn. Chủ tịch Nhậm không nhịn được hướng người bên cạnh dò hỏi. Trình Hiểu Hồng khẩn trương trả lời: “Đồng chí Tô Mạn hiện tại đã không còn công tác tại văn phòng này, cô ấy hiện tại chuyển qua văn phòng tổng hợp tại công xã bên kia.”

Chủ tịch Nhậm lập tức hỏi: “..... Bao lâu rồi?”

“Vài ngày trước.”

“......”

May mắn Trình Hiểu Hồng đi theo Tô Mạn cũng học được không ít, công tác hội báo được cô chỉ đạo vô cùng cẩn thận. Hơn nữa công tác tại công xã Bắc Hà đã phần nào ổn định, cho nên chủ tịch Nhậm đối với công tác hội báo lần này biểu hiện vô cùng hài lòng.

Có điều trong lòng bà thật sự có chút khó chịu. Bà vốn luôn chờ Tô Mạn hoàn thành tốt công tác bên này, liền điều cô lên phân khu trên huyện, hiện tại không biết tại sao người đã không thấy tăm hơi?

Sau khi hội báo kết thúc, chủ tịch Nhậm liền cho gọi Trình Hiểu Hồng lên văn phòng hỏi một chút tình huống lúc đó. Tin này truyền đến tai người bên công xã, một đám người đỏ mắt ghen tị, bọn họ cảm thán chủ tịch Nhậm quả nhiên rất coi trọng công xã Bắc Hà, cho dù mỗi ngày bọn họ đều thay người, cũng không có cơ may được mời lên văn phòng đâu.

Mặt khác tại văn phòng, Trình Hiểu Hồng đang cực kì khẩn trương, lắp bắp một hồi cũng đem tình huống công tác hiện tại của Tô Mạn báo cáo với chủ tịch Nhậm xong xuôi.

Chủ tịch Nhậm càng nghe trong lòng càng khó chịu. Tô Mạn thế mà đi làm chủ nhiệm trong xưởng! Cô ấy rõ ràng đang công tác tại vị trí đầy triển vọng, như thế nào liền quyết định đến nhà xưởng chịu khổ? Không phải thế này là quá uổng phí cho một nhân tài sao?

“Hách chủ nhiệm của các cô cũng đồng ý?”

Trình Hiểu Hồng gật đầu: “Hách chủ nhiệm vốn dĩ cũng luyến tiếc Tô Mạn, nhưng đây thật sự là cơ hội tốt đối với cô ấy, sau đó Hách chủ nhiệm cũng đành chấp thuận. Hơn nữa Tô Mạn đúng thật ở phương diện đó làm khá tốt. Công nhân ở xưởng ban đầu cũng kiến nghị rất nhiều, hiện tại nhà xưởng đã đi vào vận hành ổn định, thật sự đã thành công ngoài mong đợi.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 114

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.