Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ghen tị

Phiên bản Dịch · 1069 chữ

Thư ký Lâm lại nghiêm túc nói: “Chính vì thế, các đồng chí, từ hôm nay trở đi, mọi người phân công cho các đại đội phía dưới, đẩy mạnh hoạt động vào rừng săn bắt. Có món ăn hoang dã đưa món ăn hoang dã, nấm rừng cũng được. Đương nhiên, tôi cũng muốn nhấn mạnh một chút, rừng nằm trong địa phận nào thì ở đó săn bắt, nghiêm cấm chuyện vượt rào.”

Mấy công xã bên dưới nghe đến đây liền nháo nhào lên để thảo luận. Công xã Bắc Hà đã xử lý phương diện này khá tốt. Ngày trước, phía trên đã điều động dùng bảng hiệu đánh dấu phân cách giữa các ngọn núi.

Chuyện vượt rào đúng là đã từng xảy ra, người nọ bị bắt được liền ăn một trận đòn cảnh cáo, không khác gì trải qua thập tử nhất sinh, sau cũng không cần thiết dùng đến các hình thức phê bình khác.

Thư ký Lâm nói đến hăng say, câu trước khen ngợi công xã Bắc Hà, câu sau tán thưởng công xã Bắc Hà, đại diện từ các công xã khác nghe được mà ghen tị đến ê cả răng.

Thật ra thư ký Trình bên cạnh vẫn luôn nỗ lực nghẹn cười, thật vất vả mới bày ra được bộ dạng thản nhiên.

Sau khi hội nghị chấm dứt, công xã bên huyện Nam Bình đối mặt với nhiều vấn đề tồn đọng, hiện tại liền bận rộn nháo nhào cả lên. May mắn công xã Bắc Hà có kinh nghiệm phong phú, trực tiếp hỏi qua bọn họ cách thức liền có thể bắt đầu vận hành.

Mặt khác, nhóm xã viên tại công xã ngày đêm mong mỏi tin tức tốt, nghe được biện pháp này liền vô cùng vui vẻ phân công các nhóm khác nhau bắt đầu săn bắt.

Những ai đủ tuổi sẽ đi săn thú, điều kiện không phù hợp thì đi nhặt nhạnh rau cỏ dại ở vùng lân cận. Dù sao hiện tại việc làm nông cũng không chiếm nhiều thời gian, bọn họ vẫn nên chậm rãi mà làm thôi.

Điểm khác biệt lớn nhất khiến công xã Bắc Hà ổn định trong tình hình hiện tại chính là, con mồi bên này của bọn họ không nhiều cũng không ít.

Rốt cuộc không phải cứ vào rừng tùy tiện đánh bắt liền có con mồi mang về, con mồi hiện nay khan hiếm vô cùng, hơn nữa, bọn chúng nhìn thấy bóng dáng của con người thì chưa đánh đã trực tiếp bị dọa cho chạy mất.

May mắn công xã Bắc Hà nằm trên vùng đất trù phú, hệ sinh thái rừng phát triển đa dạng, vì thế bọn họ cũng không quá lo lắng. Hơn nữa, xưởng phục vụ tổng hợp bên này vẫn luôn khuyến khích bọn họ tìm một công việc mới.

Trong xưởng, đại đội gồm các đồng chí nữ đang sản xuất quần áo, tay nghề chỉ có thể dùng điêu luyện tinh xảo để hình dung. Tô Mạn nhìn quanh một chốc, lúc sau liền cùng xưởng trưởng hỏi thăm tình hình nơi đây.

Cô hỏi ông nhà xưởng này có cần thêm nhiều công nhân hay không, nếu không cần, cô sẽ đi một chuyến đến xưởng quần áo trên tỉnh, bọn họ đã chiêu mộ được không ít người, dự định kiếm một cơ hội làm việc cho họ. Cô vốn luôn ưu tiên chiếu cố xưởng quần áo trong huyện, nên cố ý đến đây hỏi qua ông một chút.

“Cần, đương nhiên cần.” Giám đốc Chu lập tức nói. “Bao nhiêu người cũng cần, chỉ cần có khả năng làm việc, duy trì ổn định chất lượng thành phẩm, bao nhiêu tôi cũng không ngại nhiều.”

Dù sao sản phẩm của nhà xưởng hiện tại đang bán rất chạy. Giám đốc Chu dùng bộ dáng mười phần phấn khích nói ra những lời này.

Lần hợp tác trước đó, ông ta quả thật vô cùng hài lòng. Các khoản phí cần chi trả không cao, hiệu suất làm việc lại vượt trội ngoài mong đợi.

Nói như vậy, nhưng dù là việc làm bán thời gian hay toàn thời gian, mỗi tháng đều phải chi trả tiền lương cố định cho họ, thực chất bọn họ không có khả năng mỗi tháng đều đến. Nhưng nếu mời các đồng chí công xã tới thực ra cũng có điểm tiện lợi, bọn họ làm nhiều lấy nhiều, làm ít lấy ít, chỉ cần bảo đảm chất lượng thành phẩm.

Xưởng bọn họ tháng trước nhờ vào đó mà được khen ngợi hoàn thành nhiệm vụ vượt mức chỉ tiêu. Đến cả bên huyện cũng phải bắc loa tán dương.

Trong lòng giám đốc Chu đã có tính toán của chính mình, ông muốn đạt được thành tích tốt nhất. Ngày trước vốn còn lo lắng năng lực của công xã Bắc Hà không đáp ứng được dã tâm của mình, hiện tại từ Tô Mạn biết được sắp tới có một số lượng lớn người tới làm việc, đương nhiên mười phần vui sướng.

Chờ đến lần thống kê sản lượng cuối năm, lại chuyển lên số lượng lớn thành phẩm, đến lúc đó không chừng lại có thể được phê chuẩn xét duyệt lên đơn vị tiên tiến.

Nhìn thấy bộ dạng đắc thắng của giám đốc Chu, Tô Mạn liền cùng ông thương lượng một phương diện khác. Trước tiên, giá cả lần này phải nâng cao hơn. Giá đề ra ban đầu ít nhất cũng phải tám phân tiền.

Giám đốc Chu nghe tới đây liền không vui: “Tại sao đột nhiên lại tăng giá lên cao như thế?”

Tô Mạn chậm rãi đáp: “Bên phía chúng tôi cũng không có biện pháp nào khác. Ban đầu vốn muốn tiến hành quy mô nhỏ, cho nên bên công xã đứng ở trung gian cũng không nguyện ý bỏ ra chút vốn nào, đồng thời cũng không kiếm lợi ích riêng, tiền nhiều ít kiếm được đều cấp cho nhóm xã viên. Hiện tại, ngày càng nhiều người nguyện ý gia nhập, tôi muốn quản lý, muốn tìm cho bọn họ khu ký túc xá, còn muốn kiếm cho bọn họ chút tài nguyên, công xã cũng đành phải chi trả khoản phí này.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 116

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.