Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chậm trễ

Phiên bản Dịch · 1048 chữ

Trong lòng chủ tịch Nhậm hối hận không chịu được, bà trước kia mỗi lần làm việc đều lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà giải quyết. Lần này vốn muốn nhẫn nại một chút, bồi dưỡng người trước đã, thật không nghĩ tới không cần chờ đến phiên đề cử nhân sự năm sau, nhân tài trước mắt thế mà bị đoạt đi rồi.

Bà chỉ chậm trễ chốc lát, người liền chạy tới tổng văn phòng công xã mất tiêu. Mặc dù bà đường đường là chủ tịch huyện, nhưng thật sự không thể dài tay quản chuyện bên kia được. Xem ra vấn đề này đành phải giao cho chồng bà rồi.

Vì thế buổi tối tại biệt thự nhà họ Lâm, chủ tịch Nhậm vẻ mặt ôn hòa cùng thư ký Lâm hàn huyên về vấn đề công tác trong chốc lát: “Lão Lâm, ông biết Tiểu Tô đúng không, chính là đồng chí Tô Mạn tại công xã Bắc Hà. Tôi cảm thấy cô ấy thật sự là một quản lí vô cùng tốt, năm sau tôi muốn cô ấy quay lại giúp tôi.”

Thư ký Lâm nghe xong, bày ra bộ dạng không biết nói gì, lại quay sang nhìn bà đáp: “Chuyện này không thể được, hiện tại cô ấy đang công tác tại văn phòng bên công xã Bắc Hà.”

Chủ tịch Nhậm cũng không vì thế mà bỏ cuộc: “Tôi biết, nhưng chúng ta hiện tại không phải đang thương lượng vấn đề điều động nhân tài sao? Tôi chắc chắn sẽ an bài cho cô ấy một chức vị xứng đáng.”

Mắt của thư ký Lâm vẫn không rời khỏi tờ báo: “Hiện tại vẫn chưa phải là lúc thích hợp. Cừ chờ một thời gian nữa đi, đúng là hiện tại bên chúng ta thật sự thiếu nhân tài, tôi cũng đang chú ý xem cô ấy ở bên kia rèn luyện như thế nào, đến lúc thích hợp lại điều cô ấy về.”

Chủ tịch Nhậm lập tức vui mừng hỏi lại: “..... Ông nói thật hả?”

“Đương nhiên là thật, hiện tại lý lịch của cô ấy vẫn còn hơi mỏng. Để cô ấy rèn luyện bên ngoài một thời gian. Sang năm tự tôi có an bài.”

Chủ tịch Nhậm vừa nghe vậy liền im lặng nói không nên lời. Bà cùng chồng xem như tâm linh tương thông, lần này ánh mắt nhìn người của hai người cũng không khác nhau, xem ra việc này rất khả quan, vấn đề còn lại chỉ là thời gian mà thôi!

………………………………………………………….

Thời tiết càng ngày càng lạnh. Đảo mắt đã đến tháng mười hai. Công xã Bắc Hà thật sự đã có một năm cực kì rực rỡ.

Sở dĩ mọi người sợ nhất khoảng thời gian này, bời vì mùa đông tuy rằng không làm lụng quá nhiều, nhưng miệng ăn trong nhà cũng không vì thế mà ít đi, dẫn đến cuộc sống của họ thời gian này tương đối kham khổ.

Hiện tại ngược lại không cần lo lắng, chỉ cần một chuyến vào rừng săn thú đổi lương thực, người trong nhà liền có thể an ổn đi qua thời gian này. Không đến mức mỗi ngày đều được ăn no, nhưng một nhà mỗi người no bảy phần là hoàn toàn có thể.

Công tác của công xã Bắc Hà bên này càng ngày càng tốt, bên công xã khác chỉ biết đỏ mắt mà hâm mộ. Ngày trước bọn họ còn chạy đi tìm thư ký Lâm cáo trạng. Kết quả bọn họ không những ăn mắng một trận, bên kia lại ngày một phát triển đi lên.

Công xã bên này vốn chẳng chút để tâm, mỗi ngày đều bận rộn gọi cho thư ký Trình, ý đồ muốn chen một chân vào công tác lần này. Thư ký Trình đương nhiên không thể tùy tiện đồng ý: “Tôi bên này cũng không dễ dàng gì, các người muốn thì cứ thử lên huyện một chuyến xem sao?”

Ngày đó thư ký của mấy công xã khác liền hẹn nhau rồi đi một chuyến lên huyện tìm thư lý Lâm.

Thật ra nếu bọn họ không tới tìm thư ký Lâm, ông cũng sẽ chủ động tìm tới bọn họ.

Bởi vì hiện tại hàng hóa bên trong xưởng thực phẩm không đủ. Xưởng nhỏ, xưởng lớn trên tỉnh thành nhiều vô số, dân cư thì đông đúc. Những gia đình có điều kiện tốt cũng rất nhiều. Thường thấy nhất chính là cả vợ lẫn chồng đều là công nhân viên chức, thậm chí một số người cũng không vì sinh ra tại vạch đích mà dựa hơi cha mẹ, đều là tự mình thi đậu viên chức, không thì có thể trở thành công nhân tại các nhà xưởng.

Họ không thiếu tiền, cũng chẳng thiếu ăn, nhìn thấy mặt hàng mới mẻ từ nông thôn chuyển lên, liền ham mới mẻ mà sắm về. Thậm chí bọn họ còn mua rất nhiều, ai nấy đều có lòng muốn gửi bà con thân thích ở xa nếm thử.

Vì vậy chuyện này dẫn tới hàng hóa trong xưởng thục phẩm cung không đủ cầu. Thư ký Lâm lúc này mới nhớ tới lí do ban đầu thành lập nhà máy, mục tiêu cuối cùng cũng không phải chỉ vì công xã Bắc Hà, mà vì toàn bộ huyện Nam Bình.

Vì thế ông ta vô cùng dứt khoát phát thông báo xuống phía dưới, mời đại diện các công xã tới tham dự cuộc họp.

Hội nghị diễn ra, thư ký Lâm lấy công xã Bắc Hà làm dẫn chứng, đem toàn bộ thành tích đáng tuyên dương nói qua một lần.

“Biện pháp này có thể khiến người dân lo liệu được những vấn đề như cơm ăn áo mặc. Công xã Bắc Hà trước giờ làm rất tốt vấn đề này. Tôi cho rằng trước tiên chúng ta nên chọn nơi này làm thí điểm.”

Thư ký Trình nghiêm túc gật đầu. Không sai, bọn họ đành phải ôm tinh thần hy sinh trở thành thực nghiệm để mọi người noi theo, có vậy thì cả huyện mới phất lên được.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 113

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.