Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ông nói gà bà nói vịt

Phiên bản Dịch · 1037 chữ

Hơn nữa, nếu thật sự không thể cung cấp cho các xưởng, vẫn có thể dùng để gia công thành các mặt hàng mẫu mã đa dạng hoặc chế thành đồ dùng sinh hoạt, ví dụ như sọt, giường tre linh tinh đều có khả năng.

Dù sao hiện tại bọn họ vẫn đang trong thời gian nhàn rỗi, chi bằng tìm thêm việc để làm.

Thôi Hướng Bắc không muốn kiếm sống bằng các mặt hàng thủ công dạng này, cậu ta vừa nghe đã cảm thấy chán ghét, bởi vì việc này rất vô vị.

Tính tình của Thôi Hướng Bắc từ trước giờ là không thích thì không làm. Nhưng thời điểm nhìn mọi người xung quanh tất bật bận rộn, trái ngược với bản thân ở một bên nhàn rỗi, cậu liền cảm thấy thật khó chịu.

Đặc biệt, nhìn Tô Mạn kia mỗi ngày đều tích cực như thế, cậu ta lại càng thêm bực bội. Không lẽ Thôi Hướng Bắc này lại thua kém so với một cô cán sự trẻ ư? Đến khi gặp lại, chắn chắn cha mẹ sẽ lại tiếp tục giáo dục cậu. Nói cậu tư tưởng giác ngộ thấp, còn không tích cực, suốt ngày chỉ biết chỉ trích nhà nước rách nát.

Cùng suy nghĩ với Thôi Hướng Bắc còn có Tô Nhị Trụ. Bởi vì trong lúc học nghề, cậu ta nghe không vào chút gì, xem cũng chả hiểu mô tê. Chưa kể lúc đan bện còn phải vẽ, sau đó phải dùng thước canh chuẩn từng chút một. Cậu ta hoàn toàn không hiểu những thứ này, và cũng không có kiên nhẫn để mày mò.

Vốn cậu ta cho rằng bẳn thân yếu kém như thế, chắc hẳn là do không được học hành đi.

Nhưng nhìn đến phần tử trí thức như Thôi Hướng Bắc cũng một bộ dạng không hiểu, cậu liền vui vẻ hẳn lên, không khỏi cảm thấy việc này cùng tri thức chắc chắn không có quan hệ gì đâu.

Sau đó Tô Nhị Trụ bày ra bộ dạng điếc không sợ súng, xáp lại trêu chọc: “Thanh niên trí thức Thôi, hai chúng ta là anh hùng hảo hán, sao có thể kiếm sống bằng cách này đúng không, thật không có chút tinh thần xông pha nào cả.”

Thôi Hướng Bắc cũng không để tâm, một bộ dạng thất thần quay sang hỏi: “Vậy anh cảm thấy làm việc gì sẽ có tinh thần xông pha?”

“....Tôi cảm thấy công việc giết heo khá tốt, em gái tôi ngày trước còn thắc mắc tại sao không nuôi dưỡng heo bên trong đại đội, về sau heo lớn rồi, chẳng phải mọi người đều có công ăn việc làm à.”

Thôi Hướng Bắc cân nhắc trước sau một chút, liền tìm một cái cớ lừa dối Quách đội trưởng, nghĩ là làm, cậu ta đứng lên chuẩn bị ra ngoài một chuyến.

Quách đội trưởng không chút nghi ngờ, thấy cậu ta xăm xăm bước đi thì hỏi: “Cậu đi đâu đấy? Mới đến được mấy tháng chứ? Nhà cậu ở thành phố, đi đi về về cũng rất tốn thời gian, ngoan ngoãn ở lại đây học việc đi.”

Thôi Hướng Bắc nói xạo mà không chớp mắt: “Tôi muốn ra ngoài mua chút đồ, học làm các loại đồ vật khác ấy mà.”

Quách đội trưởng thoáng suy tư vài giây, sau đó hỏi với vẻ lo lắng: “Cậu còn tiếc nuối chuyện thi đại học à?”

Thôi Hướng Bắc thấy cuộc đối thoại của hai người đang có xu hướng ông nói gà bà nói vịt, cho nên cậu trực tiếp nói huỵch toẹt ra ý đồ của mình cho ông nghe: “.... Tôi muốn mua heo về nuôi. Ở đây không có, tôi buộc phải lên tỉnh thành tìm mua, chính là, ngài biết đấy ... Tôi đã lâu chưa ăn thịt heo.”

“....”

Quách đội trưởng thầm nghĩ đúng là phần tử tri thức, muốn cái gì liền làm cái đó.

.......

Sau khi Thôi Hướng Bắc đến tỉnh thành, việc đầu tiên là đến hiệu sách lớn nhất ở đây tìm sách.

Cậu tương đối quen thuộc với những loại sách này. Khoảng thời gian ôn thi đại học, vì chính bản thân yêu cầu cao, những cuốn sách dạng này Thôi Hướng Bắc đều đọc qua một lần, cho dù hiểu biết cũng không sâu nhưng vẫn tàm tạm. Những kiến thức nông nghiệp hiện tại đều yêu cầu kĩ năng cùng hiểu biết chuyên sâu.

Mải mê một lúc lâu, rốt cuộc cậu ta cũng tìm thấy loại sách cần thiết, ai mà ngờ hiện tại cậu lại xem không hiểu những thông tin này.

Ngày trước Thôi Hướng Bắc ấp ủ ước mơ thi đại học, vốn chưa từng nghĩ tới có ngày lại phải dựa vào gia công các loại đồ vật thủ công mà kiếm sống, khi đó cậu chỉ đơn giản nghĩ thành tích môn khoa học tự nhiên của bản thân không tồi, vậy thì sau khi ra trường học cao hơn, sau này một đường đi lên mà trở thành một nhà toán học.

Học sinh cũng có nhiều kiểu khác nhau, cậu chính là kiểu người lên lớp không cần nghe giảng, chỉ cần xem sách tại nhà, liền có thể hiểu được toàn bộ, đương nhiên cách học như vậy không thể áp dụng cho tất cả môn học, nhiều nhất cũng chỉ có hai môn.

Cái danh xưng thiên tài này, đối với Thôi Hướng Bắc có sức nặng không nhỏ.

Tính tình của cậu ta có chút khác người. Kiến thức xã hội cùng đời sống thì cậu càng học càng không vào, ngày ngày lên lớp đều cảm thấy nhàm chán vô vị, thà rằng không học còn hơn.

Ngược lại, Thôi Hướng Bắc đối với phương diện khoa học tự nhiên hoàn toàn không tệ, chỉ dựa vào các môn học này, điểm tổng của cậu ta cũng được kéo lên tận mấy phân. Cuối cùng Thôi Hướng Bắc còn thi đậu một trường đại học trọng điểm tại thủ đô với thành tích khá xuất sắc.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 119

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.