Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giấc mộng đại học

Phiên bản Dịch · 1036 chữ

Khoảng thời gian mà giấc mộng đại học tan vỡ, cậu chìm đắm trong mê mang cùng tuyệt vọng, còn có căm tức cùng không cam lòng.

Sau đó không còn lựa chọn nào khác,Thôi Hướng Bắc buộc phải trở về nông thôn. Ở nơi này, nhìn cuộc sống của những người xung quanh lặp đi lặp lại như vòng tuần hoàn vô tận, mỗi ngày của cậu ta lại càng thêm vô vị.

Hiện tại cầm trên tay cuốn sách chứa kiến thức chăm sóc và nuôi dưỡng gia súc, chính Thôi Hướng Bắc cũng không rõ, bản thân nghĩ như thế nào mà lại thật sự đi mua sách để học cách nuôi heo.

Đến khi mặt trời đã lên cao, mớ suy nghĩ trong đầu cậu ta vẫn còn ngổn ngang.

Thôi Hướng Bắc suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể đi tới một kết luận, khả năng cao là bản thân cậu đã chịu sự ảnh hưởng từ suy nghĩ ngốc nghếch của cô cán sự kia rồi.

Nhìn bọn họ cả ngày bận rộn như thế, mệt mỏi vất vả vẫn một bộ dáng tích cực hướng về tương lai, tay chân nhanh nhẹn, huyên náo, cậu ở một bên nhàn rỗi chán nản, tự nhiên liền cảm thấy âu sầu, ngẫm lại, hình như bản thân cậu thật sự rất giống một tên vô dụng, không làm nên trò trống gì.

Vừa lúc cô cán sự kia lại đưa ra chủ ý muốn chăn nuôi heo, lần này Thôi Hướng Bắc cảm thấy mình có thể dựa vào bản thân giúp các đồng hương kia có việc làm. Với lại việc này mà thành công thì sẽ đem lại lợi ích lớn, nghĩ vậy nên sau đó cậu liền dứt khoát chạy đi mua sách về, học cách nuôi dưỡng heo. Mục đích chính là muốn sau này cô cán sự kia phải mở to mắt ra mà nhìn cậu.

Chỉ là ban nãy cậu đi quá vội, không mang theo nhiều tiền trong người, hiện tại đương nhiên không đủ để mua sách, Thôi Hướng Bắc đành đến bưu cục bên đường gọi một cuộc điện thoại.

Người mà cậu ta gọi chính là một người họ hàng quen thuộc.

Trước kia người này lên tỉnh học đại học, sau quyết định định cư lâu dài tiện làm việc cho chính phủ trên tỉnh. Ngày trước có dịp trở về nông thôn thăm bà con liền nhìn trúng cậu, còn muốn Thôi Hướng Bắc lên tỉnh giúp bọn họ, người nọ còn đảm bảo cuộc sống sau này dễ chịu hơn nhiều, nhưng cậu ta lại không đồng ý.

Nếu cứ thế mà đi, quãng đời còn lại Thôi Hướng Bắc làm sao dám đối diện với cha mẹ, sao dám ngẩng cao đầu mà nhìn họ?

Chuông điện thoại reo đến lần thứ ba, người bên kia mới nhấc máy. Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, hai người tiện thể hẹn gặp nhau tại tiệm cơm nổi tiếng có tên là Đông Phương Hồng.

Thôi Hướng Bắc mang cặp sách lên lưng, lê đôi chân mỏi mệt hướng tiệm cơm mà đi.

“Tiểu Bắc à, không ngờ con lại chủ động liên lạc với chú. Lần trước chú vì con đưa ra chủ ý tốt như thế, con lại còn giận dỗi chú. Còn khiến cha con mỗi lần gặp chú đều trưng ra bộ dáng bực bội cáu giận, thật là!”

Người vừa nói là một người đàn ông hơn 50 tuổi. Cắt tóc đầu đinh, mang mắt kính. Bề ngoài rắn rỏi, quanh thân nồng đậm khí chất áp bức, lại len lỏi chút hơi thở thanh nhã của văn nhân. Ông vừa nhìn thấy Thôi Hướng Bắc đứng loanh quanh trước cửa tiệm cơm, liền chạy nhanh ra lôi kéo người vào trong, còn tiện thể vừa đi vừa giáo huấn mấy câu.

Thôi Hướng Bắc một bộ dạng bất đắc dĩ đáp: “Chú Cố, chú đừng nhắc tới cha con nữa, đâu phải chú không biết chuyện của con.”

Cố Thành đương nhiên biết, sao có thể không biết chứ, thời điểm đó ông cũng rất tức giận, quay về liền lập tức tìm cha của Thôi Hướng Bắc cãi nhau một trận, khuyên can ông nên dừng lại sớm hơn, dù gì việc này chính là phạm tội.

Nhưng tính tình của người kia cả đời cố chấp cùng bảo thủ, ai mắng ông ấy, ngược lại ông ấy còn quát to hơn.

Không nhớ đến thì thôi, vừa nhắc đến ông liền cảm thấy thật đáng tiếc cho Thôi Hướng Bắc. Cố Thành đã từng trải qua thời sinh viên, ông cũng thật tâm mong muốn hậu bối trong nhà được học đại học.

Nhưng cha của Thôi Hướng Bắc không giống ông, ngày trước ông ấy không đậu đại học, sau lại mơ mơ hồ hồ bị cha đưa đi nhập ngũ, không ngờ sau đó càng làm càng lên cao. Từ đó cha của Thôi Hướng Bắc một mực cho rằng, con trai nhà mình nên đi theo con đường giống ông, là nam nhân thì đều nên sớm nhập ngũ, học hành chăm chỉ thi đậu đại học rồi sau này còn có thể làm được gì.

Còn nói nếu con ông là con gái, ông nhất định sẽ cho nó đọc sách, không muốn ông cũng phải ép nó đọc. Nhưng cố tình Thôi Hướng Bắc lại là con trai, nam nhân trai tráng, đọc nhiều sách như vậy làm gì?

Mẹ Thôi Hướng Bắc vốn muốn nói giúp con trai, nhưng bà nói không lại chồng mình, ban đầu tức giận mắng chửi, sau liền bất lực mà khóc, càng khóc càng to.

Thôi Hướng Bắc thậm chí không có cơ hội phản kháng, cha cậu thông báo với mọi người trong nhà, không được gửi tiền hay bất kỳ đồ vật gì, cương quyết phải để cậu ăn chút khổ.

Chỉ cần ông phát hiện bất cứ ai lén lút gửi tiền hay bất kỳ thứ gì khác, ông nhất định sẽ đưa Thôi Hướng Bắc đến một địa phương gian khổ khác.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 122

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.