Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lâm Tuyết Cúc té xỉu

Phiên bản Dịch · 1025 chữ

Thời điểm vất vả ở bên ngoài, mỗi ngày anh ta đều nhớ về quê nhà. Công tác vừa mới kết thúc, cấp trên phát thông báo nghỉ Tết, mấy ngày này Tô Đại Trụ vui đến phát điên. Cả người đều được thả lỏng. Anh ta còn có thể cảm giác được, thật ra Lâm Tuyết Cúc cũng giống mình, cả hai đều nhớ nhà không thôi, chỉ muốn lập tức xách hành lí để về quê ngay lập tức.

Ai ngờ Lâm Tuyết Cúc vừa thấy thợ chụp ảnh lại hăng hái như thế.

Ngay lúc Tô Đại Trụ đang miên man suy nghĩ, Lâm Tuyết Cúc đi phía trước đột nhiên hướng bên cạnh la oai oái.

“Tuyết Cúc!”

Tô Đại Trụ chạy tới muốn đỡ vợ mình.

Động tĩnh bên này cũng kinh động đến những người khác. Thợ chụp ảnh cũng chạy nhanh tới.

Tô Đại Trụ chạy nhanh tới trước ôm lấy vợ. Bởi vì Lâm Tuyết Cúc đứng lâu trong bão tuyết, hiện tại lạnh đến nỗi đứng cũng không vững, cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cũng thuận theo mà ngã xuống, lần trước mẹ chồng ngất đi trong lúc làm việc, ngoài ý muốn lại đạt được hiệu quả bất ngờ.

Một lần liền thông qua hạng mục chiến sĩ thi đua loại khá.

Vì thế cô cắn răng nhịn xuống cảm giác buồn nôn, đẩy Tô Đại Trục qua một bên, đỡ xẻng gian nan đứng lên. Động tác nhìn qua mười phần nhẹ nhàng, trên mặt ngược lại tiều tụy thấy rõ, đôi mắt ánh lên sự kiên định.

Những người đi bên cạnh sợ đến ngây người. Người phụ nữ này thật sự quá ngoan cường.

“Răng rắc răng rắc răng rắc.”

Thanh âm chụp ảnh liên tục vang lên.

Cuối cùng Lâm Tuyết Cúc vẫn “anh dũng” ngã xuống. Sau đó buổi chụp hình cũng chấm dứt.

Lâm Tuyết Cúc nghe được thanh âm tanh tách phía sau, quay đầu lại, phát hiện thợ chụp ảnh đang hướng ống kính về phía mình rồi chụp liên hồi.

Bởi vì tâm trạng quá phấn khích, cho nên cô vừa quay đầu liền trực tiếp té xỉu.

............

Buổi chụp hình bên này vừa kết thúc, đội trưởng đội xây dựng cơ bản bên kia cũng thúc giục công nhân đưa Lâm Tuyết Cúc đến cơ sở y tế.

Nhiếp ảnh gia đi ở phía sau cùng, còn cảm thấy tiếc nuối vì ban nãy ông không kịp chụp thêm mấy tấm nữa. Trong lòng không ngừng cảm khái lần này chắc chắn không thiếu ảnh chất lượng.

Ban đầu ông được mời tới chụp một bức ảnh lao động trong tình cảnh mưa to gió lớn. Ngụ ý chính là ý chí của người dân lao động nơi đây rất kiên cường, tinh thần xông pha đối đầu với bão tuyết.

Không nghĩ tới, ông thế nhưng lại phát hiện một vị đồng chí xuất sắc như này.

Khoảnh khắc cô đứng ở đó, biểu hiện ra tinh thần ngoan cường bất khuất khiến ông cũng nhịn không được mà kích động theo.

“Chậc chậc! Xem ra lần này nhất định phải lan truyền cho mọi người cùng biết!”

Lâm Tuyết Cúc không biết bản thân rốt cuộc cũng có ngày được người khác đánh giá cao như thế, lúc này cô đang cuộn mình trong chăn bông, sau đó bị người đưa đi sở y tế. Nếu biết được, cô hẳn phải nhảy cẫng lên vui sướng rồi!

Cơ sở xây dựng cách cơ sở y tế không xa, ước chừng đi thêm nửa giờ nữa liền tới. Tô Đại Trụ gấp đến đỏ mắt. Trên đường đi vẫn không ngừng thỏ thẻ: “Tuyết Cúc à, đừng làm anh sợ. Về sau mọi chuyện anh đều nghe em, có gì bất mãn anh cũng sẽ không ghi tạc trong lòng rồi nhớ mãi không quên nữa.”

Thật ra Lâm Tuyết Cúc đã bị xóc tỉnh, chẳng qua cảm thấy lúc này không thích hợp để tỉnh lại, liền dứt khoát nhắm hai mắt nằm trên đệm, mọi chuyện để sau hẵng tính đi.

Không ngờ giả vợ ngất một hồi lại nghe được lời thật lòng của Tô Đại Trụ, cô tức khắc nghẹn ngào khó thở.

Trời ạ, tên Tô Đại Trụ đáng ghét này, thế mà dám nhớ mãi tật xấu của cô ở trong lòng?

Thật vất vả mới tới được cơ sở y tế, một vị bác sĩ lớn tuổi nhanh chóng bước tới kiểm tra cho Lâm Tuyết Cúc.

Đầu tiên chính là cung cấp không đủ chất dinh dưỡng cho cơ thể.

Sau đó chính là làm việc quá sức, nghỉ ngơi không đủ dẫn đến kiệt sức.

Ngoài ra không còn vấn đề nào đáng lo ngại.

Nghe được lời này, mấy nam xã viên bên cạnh đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, không có việc gì là tốt.

Tuyết lớn ngập đường đi, trời lại tối, bọn họ cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây, việc nhà tồn đọng vẫn chưa giải quyết. Liền quyết đoán đi qua cùng Tô Đại Trụ chào hỏi một chút rồi ra về.

Đám người vừa rời đi, Lâm Tuyết Cúc ban nãy vẫn xanh xao nằm đó, hiện tại thực nhanh nhẹn bật dậy, tóm lấy cánh tay Tô Đại Trụ, dùng sức cắn vào mặt cậu ta.

“Aaaaaaa!”

Tô Đại Trụ kêu lên thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Bác sĩ phụ trách bên kia nghe thấy tiếng thét liền giật mình hoảng sợ, nhìn qua thấy tình huống của hai vợ chồng, ông liền yên lặng quay đi coi như không nghe thấy, tự giác quay lại bàn làm việc tiếp tục kiểm kê sổ sách.

Lâm Tuyết Cúc ngồi thẳng dậy, chỉ vào Tô Đại Trụ mắng xối xả: “Tô Đại Trụ, anh nói rõ ràng cho tôi nghe coi, rốt cuộc tôi có chuyện xấu gì mà khiến anh nhớ mãi không quên hả?”

Tô Đại Trụ: “....” Quá nhiều, không thể kể hết được có được không!? 囧

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 110

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.