Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở thành em rể

Phiên bản Dịch · 1027 chữ

Đang miên man suy nghĩ, trong đầu Tô Tam Trụ bỗng nảy ra một giả thiết. Nếu Thôi Hướng Bắc thật sự nhìn trúng em gái mình thì phải làm sao? Bộ dạng tên kia ưa nhìn, lại còn có học thức, đem cả thôn ra so sánh, ai có thể so với cậu ta đây?

Nghĩ đến về sau Thôi Hướng Bắc khả năng cao sẽ trở thành em rể mình, Tô Tam Trụ liền chướng mắt. Thanh niên tri thức thì làm sao, hiện tại ở trong thôn cũng không có lấy một căn nhà, dựa vào cái gì muốn cưới em gái mình.

Về sau em gái hẳn nên lấy người thành phố đi.

Sự thật chứng minh, Tô Tam Trụ đúng là đã suy nghĩ nhiều. Muốn nói Thôi Hướng Bắc có cảm tình đặc biệt với Tô Mạn, chính cậu lại không cảm thấy thế. Cậu ta chỉ là không nhịn được cảm thán, thấy Tô Mạn và hai anh em này là người một nhà nhưng không giống nhau gì cả, lúc nào cũng một thân tràn trề năng lượng tích cực, khiến người bên cạnh rất thoải mái.

Tính tình của Thôi Hướng Bắc vốn bất kham khó trị, cố tình lại gặp phải Tô Mạn. Trong lúc cậu ngơ ngác ngồi không ở chỗ này, người ta lại nhiệt tình chạy đôn chạy đáo khắp nơi, làm được biết bao nhiêu việc. Tâm trạng của cậu cũng theo đó mà bị ảnh hưởng ít nhiều, nhịn không được mà quan sát Tô Mạn thêm vài lần.

Bây giờ, việc quan trọng nhất trong đầu của Thôi Hướng Bắc là cách chăn nuôi heo.

Mấy tiết mục liên tiếp cũng đã xong xuôi, từng nhóm người tụm năm tụm ba lục tục kéo nhau ra về, vừa đi vừa nhiệt tình bàn luận. Lý Xuân Hoa bên này bận rộn chỉ đạo đội diễn xuất rời khỏi công xã Bắc Hà, đến các công xã khác theo lịch trình định sẵn.

Tô Mạn lúc này mới được thả cho ra về.

Cô còn phải ghé qua nhà xưởng thu thập tình huống mấy ngày này. Cũng không thể vì giúp đỡ công tác bên hội phụ nữ mà khiến công tác của bản thân chậm trễ được.

May mắn lần hỗ trợ này cũng không hoàn toàn trắng tay, thời điểm hệ thống khen thưởng điểm thánh mẫu quả thật rất hào phóng, bấy nhiêu cũng đủ để Tô Mạn mua rất nhiều thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể.

………………………………………….

Công tác diễn kịch lưu động ngày càng phát triển, mãi đến trận tuyết đầu tiên trong tháng mới tạm dừng.

Lúc này đã đến cuối tháng mười hai. Trận tuyết này xem như là trận tuyết đầu tiên Tô Mạn nhìn thấy kể từ khi đến đây.

Đến khi tuyết rơi ngập ruộng lúa, đội xây dựng bên này cũng đình công.

Công nhân chung quanh vui mừng vây quanh nhau hô vang.

Công trình bên này trên cơ bản đều chưa có hư hại gì lớn, đội trưởng đội xây dựng kích động thông báo cho mọi người biết tin này.

Công xã còn chi một khoản tiền lớn, mời người tới đây chụp lại khoảnh khắc bọn họ ở trong trận bão tuyết khốc liệt cần cù lao động. Ý đồ chụp bức ảnh đem lên huyện tuyên truyền cho công xã của bọn họ.

Ban đầu chỉ định chụp đại một tấm cho có. Ai ngờ những người dân lao động trước nay chưa từng biết đến phương thức chụp hình. Bọn họ vừa nghe đến phải ở trong bão tuyết thể hiện tư thế làm việc, tức khắc cầm lấy công cụ chạy đến căn cứ. Thật nghiêm túc chuẩn bị phô ra một tư thế cần cù lao động.

Lâm Tuyết Cúc vốn đang suy yếu dựa vào vai Tô Đại Trụ, nghe được lời này tức khắc giống như được tiêm máu gà đứng thẳng người, một bộ dạng liều chết xông lên chạy về phía nhà xưởng.

Cô không hề ngẩng đầu lên mà cặm cụi làm việc, khí thế anh dũng này hấp dẫn sự chú ý của nhiếp ảnh gia, ông trực tiếp lấy máy ảnh lia vào Lâm Tuyết Cúc rồi chụp không ngừng nghỉ.

Những người khác cũng bị khí thế này đả động.

Tô Đại Trụ đuổi theo phía sau vợ mình, ra sức khuyên ngăn: “Vợ à, em đừng quá liều mạng. Trước sau gì cũng về tới nhà, chúng ta tùy tiện tạo dáng một chút liền xong rồi.”

Lâm Tuyết Cúc phẫn nộ nói: “Anh thì biết cái gì! Tô Đại Trụ, đừng cản trở em làm việc. Em chính là một chiến sĩ thi đua tích cực.”

Tô Đại Trụ hoài nghi vợ mình đã uống nhầm thuốc rồi…

Từ sau khi tham gia đội xây dựng đồng ruộng cơ bản, mỗi ngày Lâm Tuyết Cúc đều ra sức làm việc. Dù có vài người trộm lười biếng, nhưng trước sau cô đều siêng năng cần cù. Nói đi cũng phải nói lại, thật vất cả mới xin vào đây làm, không nỗ lực làm việc nhỡ đâu bị lãnh đạo đi qua bắt được, mọi thứ chẳng phải lại quay về con số không sao. Đến lúc đó thật sự không còn mặt mũi trở về nhìn ai nữa.

Với lại, Lâm Tuyết Cúc nghĩ thầm, người nhà bọn họ đều có tiền đồ như thế, bản thân cô mà lười biếng bị cấp trên phát hiện, quay về chẳng phải sẽ khiến người nhà mất mặt sao. Nếu vậy thì cô đừng mong tiếp tục ngẩng đầu mà nhìn người trong nhà.

“Em không có khả năng so với Nhị Nha, nhưng em nhất định phải hạ bệ được Tống Ngọc Hoa. Anh nói xem, em đường đường chính chính là chị dâu lớn trong nhà, sao có thể thua kém cô ta được?”

Tô Đại Trụ là chồng cô, nghe cô nói cũng biết khôngthể ngăn cô lại, chỉ có thể tiếp tục đi theo phía sau.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 119

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.