Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tính sổ

Phiên bản Dịch · 1052 chữ

Tô Mạn khiêm tốn nói: “Tổ chức đã đem đến cho tôi quá nhiều khen thưởng cùng tán thành rồi, đây đều là điều tôi nên làm. Về sau tôi sẽ càng thêm nỗ lực cho công tác.”

Thư ký Trình gật đầu đáp: “Sau này cô có bất kỳ ý tưởng gì muốn đề xuất thì cứ nói, đừng lúc nảo cùng im ỉm như vậy.”

Tô Mạn cười đáp ứng. Trong lòng cô đương nhiên là có rất nhiều kế hoạch, nhưng tất cả đều không thể thực hiện, bởi hiện tại nhân lực quá thiếu thốn.

Chưa kể đầu xuân năm sau phải gấp rút gieo trồng, đây cũng là thời điểm vào vụ mùa, công xã như thế nào đi chăng nữa cũng không thể để nông dân ngừng trồng trọt, lại chạy tới phụ cô làm những việc này. Cô cũng không yên tâm để bọn họ làm như vậy.

Dù sao ở thời đại này, lương thực vẫn là thứ quan trọng nhất. Hết thảy mọi thứ đều được thành lập ở phương diện ăn cơm có no hay không, những mặt khác chỉ là thứ yếu.

……

Tháng tám đã đến, Tô Thu Nguyệt cuối cùng cũng đã hoàn thành kỳ thi cuối kỳ.

Sau khi thi xong, lòng cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Rốt cuộc cũng thi xong rồi.

Tô Thu Nguyệt nghĩ thầm, cuộc thi lần này điểm số của mình chắc chắn không thấp. Dù sao so với quá khứ, trạng thái cô không biết tốt hơn bao nhiêu lần rồi, với lại lúc ôn tập cô cũng làm thêm rất nhiều đề tham khảo, nhìn chung tương đối khả quan.

Thi xong liền có người rủ cô cùng đi huyện thành.

Trong lòng Tô Thu Nguyệt thật ra rất muốn đi, học kỳ này cô vẫn luôn vùi đầu học hành vô cùng kham khổ. Nhưng mà hiện tại em gái cô cũng đi làm ở công xã, còn thường xuyên tới trường học. Cô lo lắng chuyện đi huyện thành sẽ bị Tô Mạn biết, cho nên dù muốn cũng không dám đi.

Hiện tại thi cũng đã thi xong…… Tô Thu Nguyệt thật sự vẫn không dám đi, nếu lỡ như kết quả thi không được như ý, có lẽ Nhị Nha sẽ lại muốn tìm cô để tính sổ cho coi.

Ngẫm nghĩ, dù sao mình cũng là chị mà lại đi sợ em gái thì hình như có chút mất mặt. Trong lòng Tô Thu Nguyệt tràn đầy nghẹn khuất. Nhưng có biện pháp nào đâu, bởi vì cô có quá nhiều nhược điểm trong tay Nhị Nha.

Thu thập đồ đạc ở ký túc xá trong chốc lát, Tô Thu Nguyệt liền mang hành lý về nhà. Đến chăn bông cô cũng muốn đem về luôn. Mùa hè còn được, qua mua động liền lạnh kinh khủng, không mang theo trở về, chỉ có thể chịu lạnh cóng.

Những người khác ở trong phòng từ sớm đã có người thân đến hỗ trợ thu thập. Sau đó cùng nhau dọn đồ vật trở về, vô cùng náo nhiệt, chỉ có Tô Thu Nguyệt không một ai giúp đỡ.

Cô khiêng hai cái túi chăn đệm to đùng, trên người vác cặp sách, nặng đến nỗi bước không nổi. Chân thì lạnh băng vì đi trên nền tuyết, trong lòng cũng chất chứa biết bao nhiêu khổ sở.

Trước kia đến kỳ nghỉ đông, mẹ cô biết cô sắp được nghỉ, đều sẽ sắp xếp để các anh trai tới đón. Hiện tại trong nhà chẳng có ai thèm quan tâm đến cô, tất cả đều lo lắng hết cho em gái.

Càng nghĩ trong lòng càng chua xót. Nghẹn lại một hơi, sau này nhất định cô phải có tiền đồ, để cho người trong nhà đều biết,Tô Thu Nguyệt cô sẽ không thua kém một ai.

Tô Thu Nguyệt hoàn toàn không biết mẹ mình đang ở các khu công xã tập diễn xuất, vội vàng đến nỗi chân không chạm đất, đã sớm quên trong nhà mình còn có một đứa con gái lớn.

Đến nỗi các anh trai nhà họ Tô, hiện tại đều ở trong đội thợ mộc cùng hàng tre trúc tham gia học tập, càng không ai nhớ rõ phải đi tiếp đón em gái lớn. Nếu Lý Xuân Hoa không nhắc nhở, bọn họ thật đúng là không biết thời điểm này là lúc Tô Thu Nguyệt được nghỉ đông.

Vì thế chờ đến lúc cô về đến nhà, trong nhà ngoại trừ hai đứa bé, đến một người cũng không có. Đến cả Gạo Kê Viên cũng được Tô Nhị Trụ cõng trên lưng mang đi học.

Suốt đoạn đường đi khổ sở, đến nơi nhìn thấy cảnh tượng trong nhà quạnh quẽ như vậy, Tô Thu Nguyệt không thể kìm nén thêm nữa , lập tức nước mắt lưng tròng.

Hai đứa nhóc ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mỗi đứa tay cầm một cái bánh ngô, đứng ở cửa nhìn cô lớn đôi mắt đỏ rực, sửng sốt nửa ngày, liếc nhau một cái, cuối cùng thật cẩn thận đem nửa cái bắp bánh còn dư lại đưa qua dè dặt nói: “Cô lớn, tụi con cho cô ăn bánh này, đừng khóc.”

Tô Thu Nguyệt: “……”

Chờ cho đến khi trời tối, người trong nhà mới lục tục trở về.

Tô Mạn và Lý Xuân Hoa cùng nhau trở về, hai người gặp gỡ nhau ở công xã.

Vào phòng liền nhìn thấy Tô Thu Nguyệt đang ngồi sưởi ấm.

“A...a con gái lớn nhà chúng ta cũng đã về rồi.” Lý Xuân Hoa tinh thần sáng láng cười nói.

Tô Mạn cũng đem cặp sách buông xuống: “Chị, chị hôm nay trở về, sao không đi công xã tìm em. Em còn dự định chuẩn bị giúp đỡ chị cùng nhau dọn đồ vật ở ký túc xá kìa.”

Tô Thu Nguyệt: “……” Cô dám đi tìm mới là lạ!

Lý Xuân Hoa vừa nghe lời này, tức thì nắm lấy bàn tay của Tô Mạn: “Đúng vậy, chuyện này đến mẹ cũng quên, vẫn là vẫn là con gái út nhà ta tri kỷ, còn nhớ rõ chuyện này.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 100

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.