Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mất mặt

Phiên bản Dịch · 1039 chữ

“Cho nên vì tốt cho chị, kì nghỉ đông này chị phải biểu hiện tốt một chút. Hiện tại người trong nhà đều có cống hiến, chị thì không có. Thành tích còn như vậy, người trong nhà không có ý kiến mới lạ. Chị trừ bỏ đọc chút sách, cũng không có sở trường đặc biệt, cho nên……” Chị tự hiểu đi.

Tô Thu Nguyệt không phản bác. Trước kia cô là niềm tự hào ở trong nhà, cho nên việc người trong nhà để cho mình ăn cơm ở nhà ăn trường học, cô có thể xem là chuyện hiển nhiên. Hiện tại…… Cô đã là người kém cỏi nhất trong nhà. Tô Thu Nguyệt cũng là người hết sức sĩ diện, cảm thấy nếu mình lại chiếm tiện nghi trong nhà thì thật quá mất mặt: “Em yên tâm, chị sẽ dạy thật tốt.”

Từ lúc nhìn thấy Tô Thu Nguyệt dạy học cho mấy đứa nhỏ trong nhà, Lâm Tuyết Cúc cảm thấy mặt trời như mọc từ hướng Tây.

Trước kia, cô em chồng này vẫn luôn bất hòa cùng mình, đương nhiên đây đều là trộn lẫn cùng quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu, chị dâu em chồng mâu thuẫn, xem như là quan hệ tam giác.

Không nghĩ tới hiện tại em chồng thế mà chủ động giúp con của cô học tập. Lâm Tuyết Cúc trong nháy mắt có một loại tâm tình tự hào.

Vẫn là chính mình quá ưu tú, nên em chồng cũng thay đổi thái độ.

Nếu là trước kia, Lâm Tuyết Cúc nhất định sẽ nhân cơ hội chế nhạo Tô Thu Nguyệt một chút. Nhưng hiện tại sao…… Chính mình tốt xấu gì cũng là một cán bộ, tinh thần giác ngộ phải cao. Trong nhà sao có thể không hài hòa, quay đầu lại có người nói mình là chủ nhiệm hội phụ nữ lại không thể xử lý mâu thuẫn gia đình thì toi.

Nếu em chồng đã chủ động tạo quan hệ tốt cùng mình, Lâm Tuyết Cúc đương nhiên là thuận thế tiếp nhận rồi, hơn nữa còn tận lực hòa khí nói lời cảm tạ cùng em chồng: “Trời ơi Đại Nha, vậy sau này chỉ có thể phiền toái em rồi. Tốt xấu gì em cũng là người có bằng cấp cao nhất trong nhà ta, bọn trẻ giao cho em chị cũng rất yên tâm.”

Tô Thu Nguyệt cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần để nghe chị dâu nói mát, không nghĩ tới thái độ của chị ta còn khá tốt, vẻ mặt lập tức ngạc nhiên nhìn chằm chằm, cảm thấy hình như Lâm Tuyết Cúc uống lộn thuốc rồi.

Lâm Tuyết Cúc nói: “ Em nhìn gì vậy?”

“Tại em thấy chị hơi khác với mọi ngày.” Quá kỳ quái, cứ không quen thế nào ấy!

Lâm Tuyết Cúc sờ sờ mái tóc ngắn của mình, làm bộ làm tịch nói: “Từ sau khi vào tổ chức, tư tưởng giác ngộ của chị đây lập tức được nâng cao. Chắc là người nào làm cán bộ cũng đều như vậy.”

Tô Thu Nguyệt: “……”

……

Sau khi sắp xếp tốt công việc trong kì nghỉ đông cho Tô Thu Nguyệt, Tô Mạn lập tức chạy nhanh về phía công xã để bắt đầu làm việc.

Bây giờ cũng không còn ai ở lại đây, chỉ còn có mình Tô Mạn đang bận rộn trong xưởng. Nhà máy trong huyện bên kia không dừng, cô bên này cũng không thể dừng được. Vì thời tiết lúc này đang dần khắc nghiệt, đi trên đường cũng rất lạnh. Cũng may cô đã mua quần áo giữ ấm mặc ở bên trong áo bông của mình. Lại quàng khăn quanh cổ, thật ra cũng không khó chịu như tưởng tượng.

Vốn dĩ cho rằng sáng sớm như vậy thì chỉ có một người là mình. Kết quả mới đi ra trong đội, lại nhìn thấy một bóng hình ở trước mặt.

Người này cũng đang đi trên nền tuyết, còn đi cực kì nhanh, đi một bước còn dùng chân đá đá tuyết trắng trên mặt đất. Thậm chí một mảng bông tuyết còn bị cậu ta đá cho bay lên. Đoán chừng người phía trước nghe được thanh âm kẽo kẹt trên mặt đất, liền quay đầu lại nhìn thoáng qua, thì thấy Tô Mạn được bao bọc kín mít đang ở ngay phía sau.

Tô Mạn nói: “ Thanh niên trí thức Thôi, cậu cũng đi ra ngoài sớm như vậy, đây là muốn đi vào thành phố sao?”

Lúc này Thôi Hướng Bắc không có hứng nói chuyện phiếm, cậu chỉ bình tĩnh gật đầu một cái xem như trả lời.

Tô Mạn liền đi qua, vừa đi vừa nói: “Trời lạnh thế này cũng không có chuyện gì, sao cậu không về quê ăn tết. Không phải thanh niên trí thức là có thể trở về ăn tết sao?”

Lúc này cũng không phải thời đại mà nhiều thanh niên trí thức bị cưỡng chế xuống nông thôn, hiện tại phạm vi hoạt động của bọn họ vẫn rất tự do. Đặc biệt là loại thời điểm nhà nông không có việc gì để làm.

Thôi Hướng Bắc nói: “Xa quá nên có chút phiền.”

Tô Mạn cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, cũng không nhiều lời. Lại nhìn thấy cậu ta xách theo túi hành lý: “Cậu còn ở lại bên ngoài hả. Không phải đi trong huyện chơi rồi về trong ngày luôn sao?”

“……” Thôi Hướng Bắc trầm mặc một chút. Đương nhiên không phải cậu đi trong huyện chơi. Cậu ta đã xem xong mớ sách mua về rồi. Còn muốn tiếp tục đi tới địa phương thú vị kia để thực hành học tập.

“Đi tới chỗ nhà họ hàng ở vài ngày.”

Thật ra Tô Mạn không nghĩ tới cậu còn có họ hàng ở bên này. Cô gật đầu đáp: “Vậy chúc cậu đi chơi vui vẻ.”

Thôi Hướng Bắc: “……”

Hai người trò chuyện câu được câu không, tới công xã rồi thì từng người tách ra ai làm việc của người nấy.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 124

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.