Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tay không bắt giặc

Phiên bản Dịch · 1022 chữ

Tô Mạn nhìn Thôi Hướng Bắc nói: “Cậu sẽ sửa ư? Hiện tại công xã không dư tiền để làm những cái này. Tôi cũng không mua được gạch để làm. Nếu không thì thế này, trước tiên cậu cứ đốt một đống gạch ra, đến lúc đó cậu muốn sửa thế nào thì bản thân tự quyết định.”

Nói bóng nói gióng chính là không có tiền, nếu cậu muốn thì tự đi mà sửa.

Thôi Hướng Bắc: “......”

Cán sự này......à không, cô chủ nhiệm này muốn cậu ta tay không bắt giặc sao?

Thôi Hướng Bắc cào nhúm tóc ngắn trên đầu, nhìn quanh cái hầm lò gạch ngói này một vòng. Cảm thấy chỗ này thật sự rất kém. So với những gì mà cậu tưởng tượng thì bên trong chênh lệch quá nhiều. Nhưng hiện tại đã đi con đường này, cũng không thể từ bỏ.

Hơn nữa cậu cũng không muốn nhận thua ở trước mặt Tô Mạn, nếu vậy thì mình cũng quá ăn hại đi: “Được rồi, vậy tôi sẽ đốt một đống gạch nung trước. Lúc nào thì có thể khởi công?”

“Tôi không nghiên cứu những cái này, các người tùy tiện làm một cái nghi thức liền hoàn thành, nghĩ xem lúc nào thì có thể bắt đầu.” Tô Mạn đã chuẩn bị mặc kệ cậu ta tự sinh tự diệt.

Hiện giờ cô trông coi một cái nhà máy, cần phải quản lí nhiều nghiệp vụ như vậy, không phải chuyện gì cũng đều ôm hết vào người. Bây giờ Thôi Hướng Bắc coi như cũng có chút năng lực, cứ giao hết cho cậu là được rồi. “Chút nữa tôi đem quy định công việc hầm lò gạch ngói này đưa cho cậu một bản, cậu dựa theo quy định mà thi hành là được.”

Thôi Hướng Bắc: “......”

Buổi chiều tan ca, hai người cùng nhau trở về. Trên đường Tô Mạn lại nói một chút về vấn đề công việc hầm lò gạch ngói.

Thôi Hướng Bắc thật sự không giỏi nói chuyện phiếm cùng nữ đồng chí, nhưng nếu hỏi về những thứ mà cậu am hiểu, ít ra cậu ta còn có thể hỏi gì đáp nấy.

Nói một vài thứ, bản thân Tô Mạn cũng nghe không hiểu lắm. Nhưng lại có một cảm giác mơ hồ không rõ. Ngược lại cô có một cái nhìn mới hoàn toàn đối vớiThôi Hướng Bắc. Trước đó chỉ cảm thấy cậu là một người quái đản, không nghĩ tới đầu óc của tên này cũng không tệ lắm, học đồ vật này kia rất nhanh. Hiện tại cũng xem như nhân tài dưới tay mình, còn có thể thành thạo mảng sử dụng kỹ thuật.

“Chỉ đạo viên Thôi, hầm lò gạch ngói sẽ giao cho cậu, hi vọng cậu sẽ không để mọi người thất vọng. Nhưng tôi đối với cậu rất có lòng tin, nhìn cậu chăm sóc chuồng heo kia, tôi liền biết cậu là người thích hợp với yêu cầu mười phần nghiêm khắc này.”

Thôi Hướng Bắc: “...... Ừm.”

Tô Mạn tò mò hỏi một câu:“Tôi hỏi chút, chỉ đạo viên Thôi, sao trước kia cậu lại đột nhiên nghĩ đến chăn heo? Điều gì khiến cậu suy nghĩ đến việc đó vậy?”

Thôi Hướng Bắc nhìn người trong cuộc có vẻ mặt không biết gì, lại đi hỏi cái vấn đề này, trong lòng lập tức nhịn xuống một ngụm máu. Còn lâu cậu ta mới giải thích lí do thật cho cô nghe, cậu lười lên tiếng nói: “………Chắc là vì tôi muốn ăn thịt heo.”

“Hoá ra là như vậy sao.” Tô Mạn nhẹ gật đầu. Như thế thì rất phù hợp với suy nghĩ của Thôi Hướng Bắc. Dù sao động vật hoang dã bị bắt đem đi đổi cũng không phải là ít, vì muốn có thịt ăn, cậu ta liền suy nghĩ tự mình chăn heo. Ừm, đúng là rất hợp với phong cách tự cung tự cấp của Thôi Hướng Bắc.

Ngẫm lại một chút, hiện giờ người trẻ tuổi này cũng được coi là cấp dưới đắc lực của mình, cô liền nói: “Chỉ đạo viên Thôi, anh cứ làm tốt công việc của mình đi. Mỗi lần tôi đi lên huyện về, sẽ giúp anh mang ít thịt heo trở về ăn. Tiền thịt trừ vào trong tiền lương.”

Thôi Hướng Bắc: “......” Cậu ta cũng không phải sắp chết đói hay thèm thuồng đến mức đó!

Sau khi tới đại đội, Tô Mạn thuận đường cùng Thôi Hướng Bắc đi đến chuồng heo để xem thử.

Tô Mạn cảm thấy Thôi Hướng Bắc rất chú ý đến việc nuôi heo này.

Chờ xem chuồng heo này có được chăm sóc tốt hay không. Nếu như nuôi xác thật không tệ, cô sẽ chuẩn bị ở trong công xã làm một trang trại lớn chuyên nuôi heo. Về sau nông dân công xã đều có thể được ăn thịt, còn có thể bán ra bên ngoài. Đó chính là một thu nhập lớn.

Trong trang trại nuôi heo bên này, Tô Nhị Trụ cầm bàn chải cần thận tắm rửa cho bé heo. Chỉ thấy anh ta vừa tắm heo, vừa nhịn xuống xúc động để không đá một cú vào mấy chú heo con.

Cảm thấy so với em bé trong nhà còn quý giá hơn. Đến con gái là Gạo Kê Viên mà anh ta còn chưa chăm chẵm như vậy đâu. Bản thân mình làm cha quả thực không xứng đáng với chức vụ. Đem heo nuôi tốt như vậy, thế mà còn chưa tắm rửa cho Gạo Kê Viên lần nào.

Anh nhìn ra bên ngoài một lát, liền thấy bóng dáng Thôi Hướng Bắc.

Xác định là Thôi Hướng Bắc đã trở về, anh lập tức từ trong chuồng heo đi ra: “Thanh niên trí thức Thôi, cậu đã trở về rồi đấy à!”

Tô Mạn nhìn cảnh này cũng nói: “Chỉ đạo viên Thôi, tình cảm giữa cậu và anh trai tôi cũng tốt thật đấy.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 98

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.