Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ghét bỏ

Phiên bản Dịch · 1013 chữ

Thôi Hướng Bắc không hiểu được ánh mắt xúc động của Tô Nhị Trụ là sao, trên cánh tay của cậu còn nổi đầy da gà: “Anh bị làm sao vậy?”

“Tôi vui mừng quá thôi.” Tô Nhị Trụ nở nụ cười nói tiếp: “Cuối cùng cậu cũng về.”

Thôi Hướng Bắc hoàn toàn không tiếp nhận được thái độ này của anh, cảm thấy da đầu đều run hết lên, ghét bỏ nói: “Nhưng cũng đừng vui mừng như vậy, tôi không quen. Đúng rồi, heo của tôi thế nào rồi.”

“Chăm sóc tốt lắm.” Tô Nhị Trụ nói: “Cậu xem này, mỗi ngày đều làm theo dặn dò của cậu mà chăm sóc. Bây giờ tôi bàn giao lại vào tay cậu đấy.”

Thôi Hướng Bắc cẩn thận nhìn từng đầu heo, sau đó đeo găng tay đem heo kiểm tra: “Nuôi cũng không tệ, xem ra anh rất thích hợp làm công việc này. Lúc nào gặp Quách đội trưởng tôi sẽ giới thiệu anh, rồi đề cử anh vào trong đội chúng tôi làm nhân viên chăn nuôi.

Tô Nhị Trụ: “...... Này, cái này, không phải cậu đang là nhân viên chăn nuôi sao? Tôi thấy trong đội có một nhân viên chăm sóc là đủ rồi, tôi vẫn nên đi làm mấy công việc nhà nông cho phù hợp.”

Tô Mạn thấy Tô Nhị Trụ có dáng vẻ khó xử, liền biết anh không muốn làm công việc này. Chuyện này không thể được, người nhà họ Tô không thể có thành phần kéo chân sau. Không làm cũng phải làm.

Cô lập tức cười nói: “Anh hai, hiện tại thanh niên trí thức Thôi đã là hướng dẫn kỹ thuật viên hầm lò gạch ngói ở công xã chúng em rồi, về sau chuyện nuôi heo ở đại đội này cậu ta sẽ không thể quản hết được. Về sau nhiệm vụ này, sẽ do anh phụ trách. Đây là cơ hội tốt, anh cần phải cảm ơn thanh niên trí thức Thôi đấy.”

Tô Nhị Trụ lập tức nhìn về phía của Thôi Hướng Bắc, trong lòng thầm suy nghĩ, cảm ơn anh ta cái đầu heo ý!

Cái chức nhân viên chăn nuôi này người nào thích thì đi mà làm, Tô Nhị Trụ anh là một người đàn ông chân chính, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện hầu hạ heo con đâu!

Bởi vì ngày mai Thôi Hướng Bắc muốn đi hầm lò gạch ngói ở công xã bên kia để chỉ đạo công việc, cho nên công việc bên này cần người tới thay thế.

Thôi Hướng Bắc về tới nhà liền đem ba lô bỏ xuống, trực tiếp đi tìm đại Quách đại đội trưởng để nói chuyện.

Quách đại đội trưởng đương nhiên cũng nghe chuyện Thôi Hướng Bắc làm chỉ đạo viên, trong lòng cũng thật vui mừng. Dù sao trong đội cũng rất có thể diện.

Thế nhưng nghĩ đến chuồng heo ở bên kia, ông lại sầu não không thôi. Bởi vì ông không biết cách nuôi heo theo khoa học, nếu dựa theo phương pháp cũ, lỡ heo con bị nuôi chết thì sao?

Kết quả Thôi Hướng Bắc chủ động nói muốn tiếp tục trông coi chuồng heo, chiều làm công việc xong trở về chăm nom một chút là được. Quách đại đội trưởng vừa nghe thì trái tim cũng được thả xuống. Lại nghe Thôi Hướng Bắc nói, Tô Nhị Trụ làm công việc này rất thuận tay. Mấy nay heo con được chăm cũng không tệ, cho nên cậu liền đề cử Tô Nhị Trụ vào tiếp nhận vị trí này.

Quách đại đội trưởng so với cậu còn hiểu rõ hơn: “Tôi cũng đã đi nhìn thử, đúng là chăm sóc rất cẩn thận, việc này đương nhiên không thành vấn đề.”

Dù sao không phải ai cũng có thể chăm sóc heo giống như trẻ con trong nhà được đâu!

Đến buổi tối, Quách đại đội trưởng tự mình đến nhà họ Tô một chuyến, thông báo Tô Nhị Trụ ngày mai không cần ra đồng, sau này sẽ làm nhân viên trong đội chăn nuôi.

Cả nhà họ Tô ngoại trừ Tô Nhị Trụ ra, tất cả đều vui mừng.

Công việc nhân viên chăn nuôi này đối với người nông dân mà nói, hiển nhiên là một công việc rất tốt. Không chỉ cầm nhiều công điểm, cuối năm lúc phân thịt sẽ được phân nhiều hơn mấy phần so với các nhà khác.

Lý Xuân Hoa vui mừng cầm tay con trai mình vỗ vỗ: “Nhị Trụ của nhà chúng ta đúng là có tương lai, trước đó mẹ còn nói nó cái gì cũng không biết, giờ không phải ra tay hay sao?”

Tống Ngọc Hoa cũng hiếm khi được hôm cười nói với chồng: “Đúng là anh ấy nuôi heo rất dụng tâm.”

Tô Nhị Trụ không muốn đi, lại không dám nói thẳng, liền bày ra vẻ mặt lo lắng nói: “Đội trưởng, tôi, tôi sợ mình nuôi không tốt thì phải làm sao?”

“Cái này không cần sợ, thanh niên trí thức Thôi nói, mỗi ngày cậu ấy sẽ trở về trang trại nuôi heo bên kia hướng dẫn công việc cho cậu. Dù sao bầy heo con đó cũng do chính cậu ta đi chọn mà. Có khi cậu ta còn lo lắng hơn cả cậu ý chứ!”

Nghe được sau này mình phải nuôi heo, thanh niên trí thức Thôi còn mỗi ngày đều về kiểm tra thành quả lao động của anh.

Tô Nhị Trụ lập tức cảm thấy vô cùng phiền lòng, buồn bực đến không chịu được.

Nếu thanh niên trí thức Thôi mỗi ngày đều đi kiểm tra, chẳng phải về sau đến cơ hội lười biếng anh ta cũng chả có sao?

Ngày nào tên Thôi Hướng Bắc kia cũng đều ghi chú tỉ mỉ cân nặng của heo con. Tô Nhị Trụ cảm thấy cậu ta nuôi heo chả khác gì nuôi con đẻ.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 95

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.