Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm vú em

Phiên bản Dịch · 1057 chữ

Bây giờ bản thân người ta không nuôi nữa, lại mời mình đi làm vú em chăm sóc mấy con heo chết bầm.

Dù nghĩ vậy, nhưng Tô Nhị Trụ cũng không dám phản kháng. Người trong nhà vui mừng đến thế, vợ hiếm lắm mới cười vui vẻ với anh, còn khẳng định năng lực của anh. Ngay cả mẹ già khó tính cũng khen anh. Nếu bây giờ nói mình không làm rồi mặc kệ, ngày sau khẳng định là không dễ chịu. Không chỉ phải làm, còn muốn làm thật tốt, bằng không sẽ bị thanh niên trí thức Thôi đánh giá.

Ngược lại Thôi Hướng Bắc đáp ứng sẽ phụ trách, ngoại trừ bàn giao cho Tô NHị Trụ nhiệm vụ nuôi heo ra, sáng sớm hôm sau cậu còn chạy đến nhà họ Tô, mua mấy quyển sách liên quan tới kiến thức nuôi heo mang tới cho Tô Nhị Trụ xem, bảo anh ấy nhất định phải đọc, đừng để đến lúc đó nuôi heo bị chết.

Tống Ngọc Hoa cảm kích ghê gớm, lập tức cam đoan mình sẽ bảo chồng đọc sách thật kỹ, nhất định sẽ có tiến bộ.

Tô Nhị Trụ ôm sách một câu cũng chưa nói.

Sau khi Thôi Hướng Bắc thông báo xong, liền nhìn trong phòng một chút: “Tô...... chủ nhiệm Tô không có ở nhà sao?”

Tống Ngọc Hoa nói: “Sáng sớm đã đi rồi, em gái nhà tôi nói hiện tại phải ra cửa sớm một chút. Công việc ở công xã bên kia còn nhiều.”

“ ...... À.” Thôi Hướng Bắc xoay người rời đi. Trong lòng suy nghĩ, còn nói chỉ thuận đường tới đưa sách, nếu là gặp được, liền thuận đường cùng bắt đầu đi làm việc rồi.

Dù nghẹn một hơi ở trong ngực, nhưng cậu cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, dù sao hôm nay không gặp được thì hôm kia, hôm kia vẫn không được thì còn có những hôm khác nữa, kiểu gì cũng sẽ đụng trúng!

…………………

Thôi Hướng Bắc đối với công việc làm gạch ngói ở hầm lò cũng rất để tâm, cậu ta muốn để cho vị chủ nhiệm kia nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Vào ngày đầu tiên đi làm, cậu đã liên hệ với các tiền bối có kinh nghiệm để họp.

Người có kinh nghiệm cũng không nhiều, chỉ có tầm bốn,năm người được coi là tinh anh. Những người khác đa phần đều là những người thiếu kinh nghiệm.

Nhưng vì cái hầm lò bằng gạch ngói này nhỏ như vậy, nên nhân công cũng đủ dùng.

Thôi Hướng Bắc có ý định đốt ra mẻ gạch đầu tiên trước, sau đó lại đem đi tu sửa một vài chỗ. Dù nghĩ thì dễ, nhưng đến lúc bắt tay vào mới thấy khó khăn.

Cũng may là cậu đã có kinh nghiệm giao tiếp với các tiền bối khác tại nhà máy lò gạch có sẵn. Hai bên nhanh chóng liên lạc, cậu phát hiện, tuy rằng kinh nghiệm của những tiền bối này không còn áp dụng được nữa, nhưng dù sao cũng giúp được không ít. Vì vậy, cậu liền bắt tay cùng bọn họ thử nung đốt những viên gạch đầu tiên.

Cũng không có chọn lựa thời gian cụ thể, xế chiều hôm đó công việc được bắt đầu.

Tô Mạn vừa tan làm xong, chợt nghe người ta nói ở bên phía lò gạch có khói bốc lên.

Cô vội vàng đi tới xem thử, liền chứng kiến những người này làm việc một cách tràn đầy nhiệt huyết, nguyên một đám đều bị đen mặt.

Đặc biệt là khuôn mặt của Thôi Hướng Bắc, cô không thể nhận ra được nữa.

Nhưng Tô Mạn cũng không cười nhạo người khác, loại cống hiến trong công việc này rất đáng được ghi nhận, vì vậy cô nghiêm túc nói: “Chỉ đạo viên Thôi , mọi người bắt đầu khởi công rồi sao?’’

Tâm trạng Thôi Hướng Bắc lúc này có chút phức tạp.

Ban đầu, cậu nghĩ rằng giáo viên hướng dẫn thì phải sạch sẽ như mấy người trong huyện. Nhưng khi cậu thực sự bắt tay vào làm, cậu thấy rằng mọi thứ thực sự khó khăn ngay từ khi bắt đầu.

Vốn dĩ lúc trò chuyện bàn bạc đã rất tốt.Về sau khi thiêu cháy, đủ thứ trục trặc xuất hiện, những người ở đây đều chỉ vào cậu, cuối cùng cậu ta phải tự mình làm. Kết quả, sau một hồi xuống dưới làm việc, khuôn mặt của Thôi Hướng Bắc bị dính đầy bụi đất.

Cậu chỉ vào lò gạch nói: “Buổi tối ngày mai là có thể hoàn thành.”

“Buổi tối ngày mai?’’

Cô cũng đã tìm hiểu về kỹ thuật nung đốt gạch của thời đại này, liền biết thường phải mất hai mươi bốn giờ mới xong.

Thôi Hướng Bắc nghe vậy thì thấy cô quá chậm, liền ghét bỏ nói: ’’Lò gạch ngói không tốt, cần phải cải tiến. Việc này không liên quan gì đến kỹ thuật ."

Tô Mạn cũng biết thời đại này mọi phương diện đều không có con số tính toán nhất định, phương diện kỹ thuật cùng phương diện thiết bị đều có ảnh hưởng, cho nên cũng không có nhiều ý kiến.

Dù sao thì mọi người cũng bận rộn, chân tay lấm lem đầy bùn đất, đúng là nên khích lệ họ, cô liền cười rồi nói: “Chỉ đạo viên Thôi không hổ danh là người học kỹ thuật, cũng hiểu biết hơn người thường. Vậy chuyện cải tiến kỹ thuật tôi giao cho anh. Để công việc chuyên môn này cho người trong nghề thì thích hợp hơn.’’

Nghe Tô Mạn khích lệ như vậy, tâm trạng của Thôi Hướng Bắc nhẹ đi một chút. Nếu quá kiêu ngạo trước mặt cô gái nhỏ này thì không tốt. Vì vậy cậu cố nén lại, mấp máy miệng nói: “Học đi đôi với hành mà. Những kĩ thuật này đều tôi đều quen thuộc hết rồi, sau này cũng sẽ tiếp tục để nghiên cứu và cải thiện. Loại kỹ thuật trên bề mặt đồ vật này, chỉ cần không ngừng thí nghiệm, là có thể tìm được phương án tốt nhất.’’

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.