Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xây nhà cho nhóm xã viên

Phiên bản Dịch · 1024 chữ

Bọn họ từ năm trước đã cảm thấy cuộc sống ngày càng tốt, khẳng định năm nay sẽ càng tốt hơn. Không phải bây giờ thời cơ tới rồi sao?

Dù là thành thị hay là nông thôn, nhà cửa luôn là một vấn đề quan trọng.

Đừng thấy bọn họ nông thôn nhiều đất, không phải nhà cửa vẫn luôn thiếu sao. Xã viên trong nhà sinh cũng nhiều, một đôi vợ chồng sinh bốn năm sáu đứa, hơn nữa còn cha mẹ già, trên cơ bản đều còn chưa phân gia, mấy thế hệ cùng sống dưới một mái nhà, khỏi phải nói vấn đề nhà cửa có bao nhiêu cấp thiết.

Những nhóm cán bộ họ có thể lấy ra tiền lương, có thể xây nhà mới, nhưng nhìn những xã viên ngày ngày khổ khổ chen chúc sinh hoạt, làm họ dù muốn xây nhà mới nhưng trong lòng lại cảm thấy khó khăn, nên đành chỉ có thể chắp vá sinh hoạt như vậy.

Hiện tại xã công cho phép mọi người được xây phòng ở, bọn họ cũng có thể thơm lây.

Buổi sáng được thông tri, buổi chiều liền triệu tập hội nghị tập thể, tuyên đọc cái văn kiện này.

Nhóm người xã viên nghe được tin tức xong liền ồn ào cãi cọ nghị luận.

Còn có người giơ tay đặt câu hỏi: “Đội trưởng, nhà tôi không có tiền cũng có thể xây nhà chứ?”

“Có thể, chỉ cần là người cần mẫn, đều có thể có phòng ở. Nhà nước sẽ cho ghi nợ!” Đại đội trưởng nói: “Công xã thời thời khắc khắc điều nghĩ cho các người, về sau làm việc phải nhớ chăm chỉ hơn. Đây không phải là làm cho nhà nước, mà là làm cho chính các người.”

Nghe được đội trưởng nói có thể được ghi nợ, nhóm xã viên phía dưới lập tức liền kích động đến cả mặt đều đỏ bừng.

Trong nhà miệng ăn nhiều, tiền được chia cũng nhiều. Đặc biệt là nhà có nhiều người lao động, tiền thu vào cũng nhiều hơn. Chỉ có một điểm xấu là vấn đề nhà ở, chị em dâu có thể vì một gian phòng mà lục đục nhau, nháo loạn đến đáng sợ.

Hiện tại có thể xây nhà, cả nhà cùng nhau đồng tâm hiệp lực xây nhà mới, cuộc sống sau này sẽ tốt hơn.

Ngoại trừ những người ngày thường làm việc không mấy tích cực, công điểm cũng không đủ nhà mình dùng, lại còn thiếu đại đội tiền công trong lòng đều có chút hối hận.

Sớm biết rằng có thể có chuyện này lúc trước họ không nên lười biếng. Cảm thấy có làm hay không đều có cơm ăn như này, ngày ngày trôi qua như nào cũng giống nhau, cho nên mới tìm cơ hội lười biếng.

Cho nên hiện tại mới không có tư cách xây nhà.

Tình huống như vậy ở đều phát sinh ở các đại đội trong công xã Bắc Hà. Luôn có người hướng đại đội bộ chạy đi xin xây nhà, mãi cho đến khi trời tối.

Có vài gia đình bắt đầu mở cuộc họp nội bộ, thương lượng có nên xây phòng ốc hay không, trừ ra sau này nợ lại còn như nào.

Nhà họ Tô bên này cũng bắt đầu họp gia đình.

Trước giờ nhà họ Tô không đủ phòng ở. Tô Tam Trụ hiện tại ở phòng bếp trước kia của nhà họ Tô. Phòng bếp kia cũng không còn dùng nữa, nhưng mà để một người suốt ngày ra đó ngủ thì cũng có chút bất tiện. Mỗi lần ngủ là trải cái đệm chăn xuống, mặt trên vẫn là cỏ tranh. Ngày thường bão táp mưa sa muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.

Nhưng ai bảo cậu ta nhỏ tuổi nhất trong nhà, đã vậy còn chưa kết hôn.

Hiện tại có thể xây thêm phòng ở, trong nhà còn có chút tiền, Lý Xuân Hoa cùng Tô Thiết Sơn liền cân nhắc đến chuyện xây nhà, cũng nên cưới cho Tô Tam Trụ một người vợ.

Chờ khi Tô Mạn tới, người trong nhà liền bắt đầu họp.

Tô Tam Trụ nghe được xây nhà thì trong lòng đặc biệt vui vẻ, cuối cùng cũng có phòng ở của mình, nhưng vừa nghe phải cưới vợ, trong lòng liền tụt hứng: ”Không không không, này không được, con không muốn kết hôn đâu.”

“Nói cái gì vậy, từng này tuổi còn không chịu cưới vợ, muốn ế đến già à!”

Tô Thiết Sơn tức giận chụp cái bàn.

Lý Xuân Hoa cũng chen vô nói: “Mẹ với cha con mới bao tuổi cũng đã cưới gả, 17 tuổi đã sinh ra anh cả của con. Con thật không có chút tiền đồ gì.”

Tô Tam Trụ sợ hãi lắc đầu: “Con, con cũng không có ế, mới có 21 tuổi thôi mà.”

Lý Xuân Hoa nói: “Sao, anh còn muốn chờ tới 31 hay sao.”

Lâm Tuyết Cúc nói: “Ai da mẹ à, quan tâm chú ba kết hôn hay không làm gì đâu,chúng ta trước cứ xin xây cái nhà là được rồi. Dù sao nhà ta có hai đứa tới tuổi kết hôn rồi, đủ xin cấp xây hai cái nhà.”

Nhà họ Tô hiện giờ có đồng chí Tô Thu Nguyệt đã 19 tuổi, đồng chí Tô Tam trụ 21 tuổi, đều là người trẻ tuổi có thể kết hôn. Nam nữ bình đẳng, đều có thể xin xây thêm phòng ở. Tuy rằng chỉ có thể xây một phòng đơn, nhưng cũng có thể giải quyết được vấn đề phòng ốc nhà cửa.

Lý Xuân Hoa nhìn Tô Mạn: “Con gái, con xem nhà ta có thể xin được không, hay là đảm đương chức cán bộ thì cần phải nhường người khác trước?”

Những người cán bộ đó đều thích học cái điệu bộ này, đều phải ưu tiên cho người khác trước, sau đó cuối cùng mới tới nhà mình.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 93

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.