Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phương án xây dựng

Phiên bản Dịch · 1051 chữ

Nếu có thể đem vấn đề tài chính xử lý xong, chuyện đến công xã Bắc Hà kéo gạch không phải trở thành chuyện nhỏ hay sao? Nghĩ đến đây, ông vội vàng nói: “ Trước tiên cô hãy nói biện pháp cho tôi nghe xem nào. Tôi thật sự không tin được rằng có thể xây dựng khu nhà ở mà không cần chi tiền. “

Tô Mạn bình tĩnh mở ba lô lấy ra bản kế hoạch đã chuẩn bị sẵn từ trước. Cô đưa nó cho giám đốc Chu xem thử.

Dòng đầu tiên ghi : Phương án xây dựng khu nhà ở cho công nhân viên chức. Bên dưới liệt kê rất nhiều mục, nhưng tổng thể kế hoạch chính là để công nhân viên chức tự mình bỏ tiền ra xây dựng phòng ở.

“ Xưởng có rất nhiều công nhân khá giả. Công nhân muốn xây dựng phòng ở cho mình mà không được, trong khi xưởng muốn xây nhà ở cho công nhân lại không có tiền. Vì vậy, tôi cảm thấy tại sao hai bên không ngồi lại cùng bàn bạc, hợp tác với nhau. Khi công trình hoàn thành, công nhân có được quyền cư trú cùng quyền sở hữu nhà, nhưng đất vẫn thuộc sở hữu của xưởng. Trong tương lai nếu xưởng muốn dùng khu đất này để kiến tạo công trình khác, chỉ cần dựa theo giá thị trường trả cho công nhân, liền có thể thu hồi lại đất của mình. “

Cô đưa ra quan điểm này bởi vì trong vòng vài chục năm tới, đất đai sẽ không có biến động quá lớn. Phòng ở trên cơ bản cũng không bị xuống cấp quá nhiều. Giám đốc Chu tuyệt đối không nghĩ đến, có một ngày phòng ở sẽ trở nên đắt giá, đến khi đó nếu dựa theo giá thị trường đền bù cho công nhân, đó thực sự là một khoản tiền rất lớn. Cứ như vậy, khu phòng ở này sau khi xây dựng sẽ ít có khả năng bị huỷ đi mà xây công trình khác.

Đương nhiên, cho dù trong tương lai có bị huỷ đi hay không thì cũng chẳng liên quan gì tới Tô Mạn, dù sao cô chỉ phụ trách lên kế hoạch và đem gạch đi cung cấp mà thôi.

Giám đốc Chu nhìn chăm chú vào Tô Mạn, cũng là người tỉ mỉ làm nên bản kế hoạch này, sau đó rít một hơi thuốc, cuối cùng liền trừng mắt nhìn cô nói: “Chủ nhiệm Tô ơi là chủ nhiệm Tô, cô nói cô nghĩ ra biện pháp này dựa trên nguyên lý nào vậy? “

Tô Mạn đáp: “Bù đắp nguyện vọng và thiếu sót cho đôi bên. Hợp tác hai bên cùng có lợi. Giám đốc Chu, ngài nói xem, biện pháp này có thể thực hiện được không? Tôi cũng có hiểu biết nhất định về công nhân trong xưởng. Bọn họ sống trong khu nhà ở hiện tại thật không dễ dàng. Trong nhà đại đa số là cặp vợ chồng, ngài thử nghĩ xem, mấy thế hệ sống cùng trong không gian chật hẹp, ồn ào lại chen chúc. Thật sự nên giải quyết vấn đề này càng sớm càng tốt. Hơn nữa, dùng số tiền này vừa xây dựng được phòng ở vừa tránh cho đất bị bỏ không phí hoài. Trong tương lai nếu như muốn thu hồi thì cứ đền bù cho họ theo giá thị trường là ổn. Như vậy khác nào đang gửi tiền tiết kiệm, lãi chúng ta sử dụng ngay đó chính là cấp nhà ở cho công nhân viên chức sử dụng, trong khi phần tiền gửi là đất đai vẫn được bảo toàn nguyên giá trị. Thời điểm hiện tại, xây dựng một phòng ở đầy đủ chức năng nhiều nhất phải chi ra một ngàn đồng, nhưng tiền đó đem đi gửi ngân hàng vài chục năm cũng không có khả năng mua nổi một căn phòng. “

Tô Mạn cảm thấy mình vừa có một bài thuyết trình cực kỳ xuất sắc.

Giám đốc Chu cố gắng sắp xếp lại tư tưởng một chút, sau đó há miệng nói: “Quyền sở hữu nhà ở là của công nhân, như vậy phải chờ đến khi có kế hoạch dỡ bỏ mới được thu hồi, chuyện này cũng coi như tạm ổn đi. Nhưng cô có tính đến trường hợp muốn dùng phòng đó cấp cho công nhân khác hay không? Nếu xảy ra, chúng tôi biết giải quyết kiểu gì? “

“ Công nhân đã lấy chính tiền tiết kiệm của mình ra xây nhà ở, ngài cũng phải cho người ta chút gì đó bảo đảm chứ? Bằng không ai chịu bỏ tiền ra? Tôi đây là đang đứng về phía công nhân lên tiếng. Nếu có công nhân mới, vậy tiếp tục xây dựng thêm, dù sao xây phòng ở có phải do xưởng chi tiền đâu, tại sao lại không được xây mới? “

“…” Cũng phải. Về sau nếu công nhân muốn xây thêm phòng ở, vậy cứ tiếp tục xây. Dù sao đất đai của huyện tương đối rộng lớn, không xây dựng được ở trung tâm thì triển khai kiến tạo ở ngoại thành. Đến lúc đó, cứ việc trình lên huyện phê duyệt là được, đất đai là của Nhà Nước mà, có mất đi đâu đâu mà sợ.

Trong huyện đã có sẵn chủ trương phát triển ngoại thành, mở rộng nội thành rồi, nếu xưởng của mình đủ tiền cũng muốn thoát khỏi địa phương, đi kiến tạo nhà xưởng mới cơ mà.

Nghĩ đến đây, giám đốc Chu liền đem bản kế hoạch này thu lại, đồng ý yêu cầu của Tô Mạn, thời điểm xây dựng khu nhà ở sẽ tìm đến lò của cô kéo gạch.

Tô Mạn nói: “ Đầu tiên tôi muốn thay mặt lò nung gạch của công xã chúng tôi cảm ơn ngài đã chiếu cố. Cái này thật đúng như câu công nhân nông dân đều là cùng một nhà mà ra. Nhưng bản kế hoạch đó vẫn phiền ngài đưa lại cho tôi, vì về sau tôi còn có việc cần dùng. “

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.