Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cố ý khích tướng

Phiên bản Dịch · 1048 chữ

Tô Mạn bình tĩnh nói: “Chủ tịch Nhậm nói như vậy là cố ý khích tướng mọi người thôi, bà ấy muốn các cô càng thêm cố gắng ấy mà. Lúc tôi đi vào xưởng liền phát hiện ra thời gian này mọi người đều làm rất tốt. Câu khẩu hiệu thực dễ nhớ dễ hiểu, khi tôi nhìn thấy dòng chữ nhỏ dưới khẩu hiệu có tên mình, lòng tôi thực sự hoài niệm. “

Chủ nhiệm Cao cười : “Được rồi, ngày hôm nay cô tới là có chuyện gì? Vẫn là về chuyện trang phục ư?”

Tô Mạn cười lắc đầu: “Không phải đâu, lần này tôi tới là có chuyện lớn cần bàn. Giám đốc Chu có mặt ở đây không?

“ Việc gì cơ?”

“ Tôi ở dưới địa phương có mở một lò nung gạch, liền nghĩ tới giám đốc Chu, nhìn xem bên này có cần gạch hay không?”

Chủ nhiệm Cao nói: “Tôi e rằng cô phải ra về tay không rồi. Hiện giờ trong xưởng không nghe nói có công trình nào cần xây dựng. “

Tô Mạn cười cười: “Tôi đã tới, tốt xấu gì cũng muốn gặp giám đốc Chu một chút. Nhưng mà trước khi gặp ngài, tôi muốn hỏi qua cô về hoàn cảnh nhà ở cho công nhân viên chức của xưởng, cô có thông tin gì không? Nếu có thì nói cho tôi nghe với.”

Chủ nhiệm Cao thực sự không hiểu cô hỏi vấn đề đó làm gì nhưng vẫn nói những gì mình biết cho cô nghe.

….

Một giờ đồng hồ sau, Tô Mạn đã hiểu rõ tình hình nhà ở cho công nhân viên chức của xưởng quần áo. Sau đó, cô liền tạm biệt chủ nhiệm Cao mà đi sang văn phòng giám đốc Chu.

Lúc này ông ấy đang rất bận rộn. Nhưng vì đang cùng công xã Bắc Hà hợp tác, dù không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật nên ông không khiến Tô Mạn đợi lâu, đành phải bớt thời gian ra trò chuyện cùng cô.

Giám đốc Chu một bên mời Tô Mạn uống trà, một bên nói: “Chủ nhiệm Tô dạo này bận rộn việc gì, lâu lắm rồi tôi mới thấy cô qua đây.”

Tô Mạn uống cạn chén trà rồi nói: “Tôi ở công xã mở một lò nung gạch, nhiều việc quá mãi tận bây giờ mới thu xếp ổn thoải. Lại nhớ tới nơi đây, chẳng biết xưởng hiện tại có nhu cầu xây dựng hay không nên tôi tới hỏi xem. “

Giám đốc Chu vừa nghe xong liền cười to đáp: “Tôi thì không có công trình cần xây dựng. Dù có đi chăng nữa thì cũng tới lò gạch của huyện mua chứ chạy tới công xã của cô làm gì ? “

“ Từ lò gạch của huyện tới đây khá xa, không gần hơn khoảng cách từ công xã chúng ta đến đây là mấy.” Nói là lò gạch của huyện, nhưng do muốn lấy nguyên liệu tại chỗ nên đã sắp đặt vị trí ở khá xa nội thành.”

Giám đốc Chu lại không quan tâm tới vấn đề khoảng cách, mà là đối với chất lượng gạch bên công xã không an tâm, ông nói: “ Nhưng chúng tôi không có nhu cầu.”

Tô Mạn cười nói: “Tôi nghe nói trong xưởng còn không có khu nhà ở chuyên môn dành cho công nhân viên chức đi. Giám đốc Chu không muốn xây dựng một cái sao?”

Giám đốc Chu lập tức lắc đầu: “Xây dựng cái công trình này tốn rất nhiều tiền, loại xưởng nhỏ bé như chúng tôi cũng không dám mơ tưởng.”

Tô Mạn nói: “Nếu có thể làm miễn phí, vậy ông muốn xây dựng khu nhà này ở đâu?”

“ Miễn phí ư?” Giám đốc Chu nhìn cô, xem có giống như đang nói đùa hay không.

“ Tôi nói chính là sự thật. Nếu có khả năng này, giám đốc Chu có muốn thực hiện hay không? “

“ Đương nhiên là có rồi.” Giám đốc Chu không hề do dự liền nói.

Tô Mạn khẽ cười: “Nếu như tôi giúp ông đưa ra kế hoạch, thời điểm khởi công, ông có thể tới công xã chúng tôi lấy một ít gạch không? Lò gạch của chúng tôi tuy không lớn nhưng chất lượng gạch không tồi đâu. “ Cô vừa nói vừa lấy từ túi hành lý ra một viên gạch thành phẩm đưa cho giám đốc Chu xem.

Giám đốc Chu cũng có chút kiến thức về mặt này, ông cầm gạch lên, quan sát màu sắc, gõ thử để xem âm thanh, thậm chí còn mang ra ngoài đập thử lên mặt đất một cái. “Đây là gạch thành phẩm của các cô ư? Bên cô áp dụng được loại kỹ thuật này sao? “

Tô Mạn nói: “Là phái người tới học tập ở lò gạch trong huyện. “

Giám đốc Chu cười nói : “Gạch tốt đấy, nhưng mà tạm thời chúng tôi không có nhu cầu. Nếu cô thực sự có biện pháp làm miễn phí phòng ở cho chúng tôi mà không phải cho nợ tiền thì tôi đây sẽ xem xét một chút chuyện lấy gạch của các cô. “

Tô Mạn cười cười nghĩ, cứ tưởng bở đi rồi tôi sẽ có cách để ông phải tự nguyện mang tiền tới trả.

Tô Mạn cười nói: “Không thể nói là cho nợ, chẳng phải lúc lấy hàng là trong xưởng phải đưa tiền sao, chủ ý của tôi là muốn xưởng không bỏ tiền nhưng vẫn có phòng để ở, hơn nữa xây nhiều hay ít đều không phải vấn đề.”

Giám đốc Chu nghe xong, trên mặt hiện rõ dòng chữ ‘tôi không tin’ rồi nói: “ Đó là biện pháp gì? Cô nói thử xem. “

Tô Mạn nói : “Nếu như ngài dùng biện pháp tôi nói thực sự xây dựng được khu nhà ở, vậy gạch kia … “

“ Cái này không phải nói thừa sao? Dĩ nhiên sẽ ưu tiên dùng gạch của các cô rồi. “ Giám đốc Chu không hề do dự, trực tiếp khẳng định luôn.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 92

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.