Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không được tự nhiên

Phiên bản Dịch · 1056 chữ

Thôi Hướng Bắc nghe Tô Mạn nói xong càng không được tự nhiên, cậu đưa tay lên gãi gãi đầu: "Công việc của tôi đang rất bận, tự cô tùy tiện đi dạo đi nha. "

Sau đó chạy nhanh trốn đi.

Tô Mạn tò mò hỏi hệ thống 789: “Tôi biết cậu ta đang chột dạ, nhưng chột dạ cái gì nhỉ? "

789: "Khả năng là làm chuyện xấu, lo lắng bị cô biết.”

Tô Mạn cười ha hả: “Chỉ dựa vào cậu ta? "

Không phải cô mạnh miệng, từng cử động của Thôi Hướng Bắc tại xưởng sản xuất gạch ngói, cô đều rõ như lòng bàn tay. Thật sự cho rằng những đồng chí thanh niên trí thức được cô đưa vào sẽ ngồi không sao? Họ sẽ dò xét lẫn nhau, cạnh tranh lẫn nhau. Phòng ngừa ai lười biếng dùng mánh lới.

" Cho dù thực sự có chuyện này, tôi cũng có thể phát hiện."

Trong huyện, thật vất vả phó giám đốc Lý mới chờ được thư ký Lâm mở cuộc họp xong, sau đó liền chạy tới văn phòng thư ký Lâm báo cáo công tác.

Thư ký Lâm vội vàng mở một cuộc họp, bởi vì trong nhà ăn của huyện xuất hiện một vấn đề cần thảo luận.

Vấn đề này cũng không phải chuyện xa lạ gì trong huyện, gần đây ông ta vẫn luôn lo lắng về chuyện này. Một là lương thực không đủ ăn, khi chia cơm tập thể, không có cách nào để phân chia một cách tinh tế và cẩn thận.

Chắc chắn sẽ bị hao hụt một chút, năm nay đã là năm thứ ba gặp khó khăn, thời tiết này cũng không quá tốt, xem ra thu hoạch cũng sẽ không được nhiều.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, rất dễ gây ra mâu thuẫn. Một vấn đề khác chính là việc chiếm dụng sức lao động quá nhiều. Nếu mỗi nhà tự nấu cơm, có lẽ chỉ cần tan tầm xong trở về là có thể nấu. Nhưng nếu ăn chung ở nhà ăn, bởi vì có nhiều người ăn cơm, nên riêng việc nấu cơm đã phải sắp xếp tới mười mấy hai mươi người, đây đều là sức lao động.

Chuyện nàylàm rất nhiều lãnh đạo đều cảm thấy đây là vấn đề lớn của nhà ăn. Hơn nữa, nghe nói đã có người của trung ương phản ứng về vấn đề này, cấp trên đã lập ra một tổ điều tra. Nói không chừng một ngày nào đó phải dẹp bỏ hết các nhà ăn. Nếu vậy,thì sẽ gặp phải nhiều vấn đề hơn, ví dụ như việc phân chia lương thực, hoặc là chia đồ dùng nhà bếp cho nông dân.

Qua nửa ngày bận rộn, ông vừa trở về văn phòng liền thấy người của lò gạch đã tới.

Thư ký Lâm có chút tò mò hỏi: “Tôi nghe nói xưởng quần áo muốn xây nhà, gần đây sản lượng có tốt không?”

Trong số các xưởng, thì lò gạch của hắn là không đáng lo nhất. Bởi vì người trong huyện đều tìm bọn họ kéo gạch. Cũng không sợ bị lỗ vốn.

Thấy thư ký Lâm chủ động hỏi, những lời phó giám đốc Lý đã nghĩ sẵn trong đầu nửa ngày rốt cuộc cũng có thể dùng tới, ông lắc đầu thở dài: “Thư ký Lâm, sản lượng của chúng tôi thật ra đã có thể tăng lên, nhưng bọn họ lại không tìm chúng tôi để kéo gạch. Mà trực tiếp tới tìm lò gạch của công xã Bắc Hà.”

Thư ký Lâm nghe lời này, ngay cả trà cũng không uống, đem chén trà đặt xuống mặt bàn, kinh ngạc hỏi: “Bọn họ tìm công xã Bắc Hà kéo gạch?” Ông ngẫm nghĩ lại, hình như cũng đã nghe cấp dưới nói qua, gần đây lò gạch của công xã Bắc Hà đang rất nổi.

Bởi vì dạo này bận rộn việc gieo trồng vụ đầu xuân và chuyện của nhà ăn, nên ông không để trong lòng. Thực ra trước kia công xã của bọn họ cũng đã có lò gạch, chỉ là sau đó đã đóng cửa. Bây giờ lại muốn mở lần nữa, cũng không phải chuyện gì lớn.

Nhưng hiện giờ bọn họ còn có thể tìm được đơn hàng từ trên huyện, thật đúng là có chút bản lĩnh.

Ông rất có hứng thú hỏi: “Mọi chuyện là như thế nào, anh nói cụ thể xem?”

Phó giám đốc Lý thấy phản ứng của thư ký Lâm có chút không thích hợp, nhưng cũng chỉ có thể căng da đầu tiếp tục nói: “Nghe nói phía công xã đã đặt ra một bản kế hoạch cho công nhân viên chức, điều kiện chính là xưởng quần áo phải đến tìm bọn họ kéo gạch. Nếu những người khác trong xưởng cũng muốn nhận bản kế hoạch đó, thì cũng phải tìm bọn họ kéo gạch. Cho nên bây giờ người bên xưởng quần áo không ngừng đến tìm bọn họ, sau này các nhà máy khác xây nhà, cũng sẽ đến tìm bọn họ. Thư ký Lâm, làm vậy là không công bằng. Bọn họ chỉ là một lò gạch nhỏ, không thể một mình nuốt hết các đơn hàng được. Như thế rất dễ gây chậm trễ công việc xây dựng của xưởng.”

Nhưng mà thư ký Lâm không quan tâm việc họ đến nơi nào để kéo gạch, chuyện ông cảm thấy hứng thú chính là bản kế hoạch mà công xã đặt ra: “Anh biết bọn họ đã đặt ra bản kế hoạch gì không?”

“…… Không biết, bởi vì chúng tôi không đồng ý qua bên đó kéo gạch, nên không thể xem.”

Thư ký Lâm có chút thất vọng, định tìm xưởng quần áo trong huyện để hỏi một chút.

Phó giám đốc Lý thấy thư ký Lâm không quan tâm chút nào về vấn đề mình vừa mới nói, lập tức cảm thấy xấu hổ, cũng không biết nói như thế nào: “Thư ký Lâm, chuyện của lò gạch…… Có phải nên tìm công xã Bắc Hà để bàn bạc một chút không, bọn họ thực ra cũng chỉ là một đơn vị nhỏ.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.