Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không còn mặt mũi

Phiên bản Dịch · 1044 chữ

“Vấn đề này tôi còn chưa biết rõ đầu đuôi ra sao. Anh có thể đi tìm bọn họ hỏi thử xem. Nếu bọn họ yêu cầu trợ giúp, lò gạch của các anh cũng phối hợp làm cùng đi.” Thư ký Lâm thản nhiên đáp.

Phó giám đốc Lý: “……”

Đối với kết quả này, phó giám đốc Lý khó có thể chấp nhận. Ông lập tức nói thẳng: “Uỷ ban huyện có thể ra mặt, nói công xã Bắc Hà nhường lại một vài đơn hàng được không. Hoặc là bảo bọn bọ không nên cưỡng ép các đơn vị khác tới chỗ họ kéo gạch, làm như thế là cạnh tranh không công bằng.”

Thư ký Lâm còn đang suy xét việc gọi điện cho công xã Bắc Hà hỏi han một chút, nghe phó giám đốc Lý nói như vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi: “Nguồn cung của lò gạch trong huyện là tốt nhất rồi, vậy mà giờ còn đi so đo với lò gạch của công xã Bắc Hà, các anh nên tự mình kiểm điểm xem có vấn đề ở chỗ nào, chứ không phải dựa dẫm vào huyện ủy chúng tôi đi gây áp lực với cấp dưới. Suy nghĩ này của anh là không được.”

Bị thư ký Lâm phê bình, phó giám đốc Lý cũng không còn mặt mũi nào. Biết con đường nhờ vả huyện uỷ này không thông. Nhưng nghĩ đến phương án thứ hai là tự mình xuống tìm công xã nói chuyện, trong lòng ông vẫn cảm thấy không dễ chịu.

Chờ phó giám đốc Lý đi khỏi, thư ký Lâm liền cầm điện thoại gọi tới công xã Bắc Hà.

Lúc này, thư ký Trình của công xã Bắc Hà đang ngheTô Mạn báo cáo sổ sách dạo gần đây, cười tươi hớn hở. Chỉ một xe gạch của xưởng quần áo, mà số tiền được thanh toán không hề ít.

Xưởng quần áo trả tiền mặt, ba ngày một khoản. Đó đều được xem là nguồn thu vào của cả công xã.

Đã lâu lắm rồi công xã Bắc Hà không thu được số tiền lớn như vậy. Trước kia lò gạch mở ra chỉ là để trang trí.

Bây giờ có thể không ngừng kiếm tiền từ phía xưởng quần áo, đợi đến cuối năm, các xã viên còn có thể trả số tiền đang nợ. Đến lúc đó lại là một khoản thu vào nữa.

Đang nhàn nhã ngồi hút thuốc, thì điện thoại vang lên. Thuận tay nhấc máy, vừa nghe đầu bên kia là thư ký Lâm, ông ta liền dập tắt điếu thuốc.

Ở đầu dây bên kia, thư ký Lâm nói về chuyện của lò gạch, hỏi có phải sự thật hay không.

Thư ký Trình nói: “Cái này…… Đúng thật là có chuyện như vậy, nhưng chúng tôi không cưỡng ép mọi người, đây chỉ là giúp đỡ lẫn nhau. Các đồng chí công nhân thấy nông dân chúng tôi gặp khó khăn, nên mới giúp một chút. Như vậy không phải công nông dân đều là người thân một nhà sao?”

Thư ký Lâm ở bên kia điện thoại vui vẻ: “Đừng cho là tôi nhiều chuyện, tôi chỉ muốn hỏi một chút, bản kế hoạch mà các người tặng cho xưởng quần áo là gì vậy?”

“Kế hoạch này có rất nhiều giấy tờ, nội dung cũng rất phức tạp.” Thư ký Trình tìm cách nói cho có lệ, sợ thư ký Lâm bắt bọn họ phải chia sẻ tài liệu. Đến lúc đó có thể tổn thất sẽ rất lớn.

“Đừng trả lời qua loa, tôi cũng không phán xét gì về chuyện của các người, chỉ muốn nhìn kỹ xem trong đó có điều gì trái với quy định của địa phương hay không thôi. Công nhân viên chức trong huyện xây nhà, huyện ủy không thể mơ màng chuyện này được, nếu không khi xảy ra vấn đề gì, các người sẽ tự mình chịu trách nhiệm sao?”

Nghe được lời này, thư ký Trình liền thấy an tâm, xem ra thư ký Lâm vẫn là người công bằng chính trực, không bị những người trong huyện vấy bẩn. Ông ta cười ha hả nói: “Tôi sẽ đem tài liệu đến cho ngài xem.”

Sau khi tắt điện thoại, thư ký Trình lập tức tìm Tô Mạn, đem sự việc nói với cô.

“Chuyện này chắc chắn không giấu được, bây giờ trên huyện muốn xem tài liệu, chúng ta đành phải đưa đi, cô thấy thế nào? Tôi đã nói mà, lò gạch trên huyện không có gì tốt đẹp cả, nhìn thấy chuyện tốt liền bám chặt lấy. Còn chạy đi tìm thư ký Lâm khiếu nại nữa chứ.” Sắc mặt thư ký Trình có chút không vui.

Tô Mạn cũng nghĩ là sẽ không giấu được, cả một huyện lớn như vậy, thế nào cũng bị người ta biết đến. Thậm chí cô còn suy nghĩ sẵn mấy phương án để đối phó với vấn đề này.

“Thư ký Trình, ngày mai tôi sẽ lên huyện tìm thư ký Lâm nói chuyện. Nếu lò gạch trên huyện nhất quyết muốn phân chia, chúng ta cũng không thể làm quá căng, tôi đang nghĩ, có nên cùng bọn họ nói chuyện hợp tác chung hay không.”

“Hợp tác như thế nào?”

“Ý kiến này của tôi thực ra chỉ có thể thực hiện được ở trên huyện, nhưng lò gạch bên họ lớn hơn của chúng ta. Hơn nữa giám đốc Chu cũng đã gọi điện thoại tới đây, nói là những người khác trong xưởng đều có ý định xây nhà, công xã chúng ta quả thật ăn không thể hết một khối bánh to như vậy, còn không bằng tìm một lò gạch tiếp tế, rồi gộp chung thành một hội với chúng ta, sau này chỉ cần lò gạch có công việc gì, chúng ta sẽ được nhận một phần kế hoạch. Hoặc nếu chúng ta có nhiệm vụ, cũng sẽ chia cho bọn họ một phần. Đôi bên cùng có lợi, như thế cũng không cần lo lắng bọn họ nói chúng ta không có ý tốt.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.