Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi ngủ cũng phải cười tỉnh

Phiên bản Dịch · 1018 chữ

Nhìn thấy Tô Mạn bọn họ đi tới, Tô Nhị Trụ vui mừng hô một tiếng: “Nhị Nha, về rồi à. Thanh niên trí thức Thôi cũng về rồi.”

“Cô út!” Bọn nhỏ vui sướng reo lên, chạy tới ôm đùi Tô Mạn.

Tô Mạn liền đem hộp cơm đưa cho Hòn Đá, thúc giục bọn nhóc về nhà ăn cơm: “Mang Gạo Kê Viên về nhà cùng nhau ăn cơm đi.” Em bé hai tuổi đã có thể ăn chút cơm rồi.

Hai đứa nhỏ ôm hộp cơm muốn đi, lại nhớ ra Gạo Kê Viên còn ở đây, liền nắm tay bé bước từng bước nhỏ trở về: “Đi thôi, trở về ăn cơm đậu nào.”

Tô Mạn hỏi: “Heo hiện tại thế nào rồi?”

Nghe Tô Mạn hỏi heo, Thôi Hướng Bắc luôn để ý đến cô liền chuẩn bị nói hai câu, nhưng Tô Nhị Trụ bên cạnh không cho cậu cơ hội, cậu ta hưng phấn nói: “Đều rất tốt, số tám hai ngày trước không thoải mái, thanh niên Thôi tri thức đã tách nó ra một chuồng riêng biệt, mỗi ngày anh đều dùng nước nóng tẩy rửa cho nó, nước uống cũng đồng dạng, đến khi nó ngã xuống thì thịt cũng được nhiều rồi. Em nhìn này, béo lùn chắc nịch. Những con heo khác đều không gặp vấn đề gì nghiêm trọng.... Hiện tại bọn chúng được chăm sóc kỹ lưỡng, sức khỏe rất ổn định, anh cho bọn chúng ăn, tụi nó cũng rất biết điều không có đánh nhau....”

Nói tóm lại chính là, heo rất mập, heo rất ngoan, thịt heo rất chất lượng. Nuôi dưỡng heo cần nhất là sự kiên nhẫn, trải qua thời gian đầu heo con làm ầm ĩ, tra tấn thì liền ổn. Hiện tại, bọn chúng được nuôi đến trắng hồng mập mạp, yêu cầu của Tô Nhị Trụ ngày càng thấp, chỉ cần bọn chúng không đánh nhau, đến giờ thì ăn cơm, đúng giờ thì đi ngủ.

Để anh dọn phân heo anh ta cũng nguyện ý làm. Đặc biệt sau khi kiểm định kỹ càng chất lượng thịt heo, tâm tình của Tô Nhị Trụ đặc biệt tốt, cực kì có cảm giác tự hào, đi ngủ cũng phải bật cười tỉnh dậy, đây chính là thành tựu do anh làm ra đó.

Sau khi Tô Mạn xem qua chuồng heo một lượt, liền chuẩn bị ra về.

Tô Nhị Trụ thấy Tô Mạn phải đi về, liền dứt khoát đem bàn cào lớn đưa cho Thôi Hướng Bắc: “Thanh niên trí thức Thôi, đến giờ tôi tan làm rồi. Đi đây, tạm biệt. Ha ha ha.”

Sau đó anh em hai người liền rời đi.

Thôi Hướng Bắc: “.....”

Cậu cầm bàn chải lớn nhảy lên chuồng heo chà chà vết ố trên tường, lúc sau bực tức dùng bàn cào đụng đụng đỉnh đầu heo, quấy phá nó ăn cơm: “Không có tiền đồ, đến nói chuyện cũng không mở miệng được. Mày ăn cái gì mà ăn hả?”

Heo phẫn nộ đối với cậu rống lên hai tiếng, sau đó tiếp tục bẹp bẹp miệng ăn.

Nhà họ Tô bên này, bọn người Lý Xuân Hoa đã sớm từ miệng Tô Đại Trụ biết được tin tức tốt của lò gạch bên kia.

Lý Xuân Hoa biết được con trai cả nhà mình khả năng cao sau này sẽ trở thành công nhân chính thức, đối với một người mẹ như bà, tất nhiên không còn gì vui sướng bằng.

Vui mừng nhất chính là Lâm Tuyết Cúc. Lúc trước cô vì muốn chồng mình chú tâm học tập, chăm chỉ rèn luyện mà sắp xếp cho anh đến địa phương gian khổ nhất làm việc. Trong lòng cô thực ra rất luyến tiếc chồng mình.

Hiện tại sự thật chứng minh, quyết định của cô không hề sai. Làm người quan trọng nhất là phải chăm chỉ nỗ lực, ngày nào đó mới có thể tự hào nhận về phần thưởng xứng đáng. Cô cùng chồng không phải là minh chứng tốt nhất sao?

Cô nhìn chồng mình nở nụ cười cổ vũ: “Đại Trụ à, cố gắng hết mình, em làm cán bộ anh là công nhân, nhất định phải đề cao tinh thần công hiến. Nâng cao tư tưởng giác ngộ.”

Đây là lần đầu tiên Tô Đại Trụ nhận được sự tán thành từ vợ mình, cảm động cùng vui sướng khiến khóe mắt anh phiếm hồng: “Anh ngày mai chủ động yêu cầu tăng ca, nhất định sẽ cống hiến làm việc tích cực hơn người khác.”

Lý Xuân Hoa nói: “Việc đó trước sau gì cũng thành, hiện tại lo lắng nóc nhà của chúng ta, mỗi ngày Nhị Trụ cùng Tam Trụ đều phải lấy cỏ che lại.”

Phòng ở nhà họ Tô được sửa sang đã tốt hơn trước nhiều, nhưng vẫn không có một cái nóc nhà nào. Gạch xanh kết hợp cùng nhà ngói, khác biệt rất lớn so với nhà cũ, màu sắc kiểu dáng một chút cũng không hòa hợp. Nhưng người nhà họ Tô bên này lại cảm thấy thiết kế này rất có khí phái, nhất quyết không muốn đổi. Có điều bởi vì không có nóc nhà, mỗi ngày đành phải dùng cỏ tranh phủ lên để che tạm.

Thời điểm Tô Mạn trở về nhà, cũng thực chăm chú nhìn nhìn hai bên phòng ở. Đơn sơ đến không dám nhìn thẳng. Nhưng so với phòng trọ cô ở những ngày đi công tác, nơi đây vẫn tốt hơn nhiều lắm.

Cô cũng chưa tiến vào xem, liền đi theo Tô Nhị Trụ vào phòng.

Người trong nhà thấy Tô Mạn đã trở lại, chạy nhanh tới lôi kéo tay cô hỏi: “Đại Trụ nói có phải sự thật hay không, nó thật sự có khả năng sẽ trở thành công nhân?”

Tô Mạn nói: “Là thật, nhưng có thể vượt qua được vòng tuyển chọn hay không, phải trông chờ vào biểu hiện của anh cả.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.