Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phụng dưỡng cha mẹ

Phiên bản Dịch · 1057 chữ

Lý Xuân Hoa lại hỏi: “Vậy hiện tại con vẫn là chủ nhiệm sao? Vị xưởng trưởng kia quay đầu lại có thể làm việc công tư phân minh sao, lỡ như ông ta lần nữa chiếm mất quyền lợi của con thì sao?”

“Sẽ không, con chính là xưởng trưởng.”

Nghe được lời này của Tô Mạn, Lý Xuân Hoa cũng mặc kệ con trai cả, bà kích động nhìn con gái út của mình: “Con gái, con hiện tại là xưởng trưởng? Bắt đầu từ lúc nào đâu, sao mẹ không nghe con nói gì cả.”

“Ngày hôm qua đã được thông qua rồi.”

Lý Xuân Hoa tâm tình kích động, nước mắt nóng bỏng đảo quanh hốc mắt: “Nhà chúng ta thế mà lại có người làm được đến chức xưởng trưởng.”

Tô Mạn không nói cho bà biết, chức vị xưởng trưởng này nếu so với vị trí trước kia, công tác cùng quyền lợi đồng dạng, khác biệt duy nhất chính là tiền lương nhiều hơn một chút.

Lý Xuân Hoa quay sang Tô Thiết Sơn, cảm động đến không nói nên lời: “Cha nó à, ông nghe rồi đúng không, con gái nhà chúng ta đảm nhiệm chức vụ xưởng trưởng.”

Tô Thiết Sơn vẻ mặt cũng kích động không kém, tuy nhiên ông trước giờ không giỏi biểu đạt cảm xúc bằng ngôn ngữ, chỉ có thể vui tươi hớn hở quay sang nhìn con gái mình.

Chúc mừng xong rồi, ông đầu liền nhìn chằm chằm Tô Đại Trụ: “Mày nhất định phải biểu hiện thật tốt, đừng làm mất mặt em gái mày!”

Tô Đại Trụ: “....”

Vì chuyện Tô Mạn được thăng chức lên làm xưởng trưởng mà cả nhà họ Tô vui mừng khôn xiết, đến mức ăn cháo ngô cũng cảm thấy cháo ngô hôm nay đặc biệt thơm ngào ngạt.

Thừa dịp vừa ăn cơm xong, Tô Mạn liền gọi ba anh em nhà họ Tô cùng hai chị dâu vào trong bếp. Hiện tại, đời sống trong gia đình đang không ngừng thay đổi, cũng là lúc thích hợp để tiến hành một chút điều chỉnh.

Tô Mạn đặt ra vấn đề: cha mẹ mấy người bọn họ - ông Tô Thiết Sơn và bà Lý Xuân Hoa tuổi đã cao, về sau không nên tiếp tục làm ruộng nữa, nếu hai vị cảm thấy buồn chán thì có thể làm một ít công việc nhẹ nhàng khác.

Nói cách khác, ba anh em nhà họ Tô đã có thể lo lắng đầy đủ cho cuộc sống của mình, thì nên bắt đầu học cách phụng dưỡng cha mẹ già.

“ Cha và mẹ lúc còn trẻ khoẻ vì nuôi lớn mấy người chúng ta mà lao động vất vả, đến mức hỏng cả thân thể chính mình. Đừng nhìn họ vẫn còn có thể đi lại bình thường, chờ qua vài năm nữa các dấu hiệu của tuổi già sẽ dần xuất hiện. Trong thành phố, so với những công nhân trạc tuổi cha mẹ, thoạt nhìn cứ nghĩ họ kém hai người đến mười mấy tuổi. Bây giờ anh trai chị dâu mọi người coi như làm việc có chút thành tựu, cũng đến lúc nên đưa vai ra gánh vác trách nhiệm. Mọi người có ý kiến gì không? “

Nghe được những lời này, Tô Đại Trụ, Tô Nhị Trụ cùng Tô Tam Trụ đồng thời lắc đầu. Lâm Tuyết Cúc và Tống Ngọc Hoa càng không có gì cần nói.

Nếu như trước kia, khi nghe xong, Lâm Tuyết Cúc nói không chừng còn muốn phát biểu vài câu. Nhưng hiện tại Tô Đại Trụ đang làm việc ở lò nung ngói, công việc ổn định, tiền lương không thấp, Lâm Tuyết Cúc từ đó cũng có thể cất đi một số để dành. Tô Nhị Trụ đang nuôi heo, đó chính là công việc có tiền lương cao nhất hiện nay. Tống Ngọc Hoa trừ làm việc đồng áng, còn có thể mỗi ngày may quần áo cho xưởng đổi lấy một chút tiền công mua lương thực. Đến nỗi Tô Tam Trụ dù hiện tại vẫn là một kẻ lông bông, không nghề nghiệp ổn định cũng không bị áp lực gì.

Như vậy, chỉ là nuôi dưỡng cha mẹ già, bọn họ không hề có ý kiến.

Tô Mạn nói: “Em về sau trích ra năm đồng tiền mỗi tháng đưa cho cha mẹ mua đồ lặt vặt. “

“ Anh cũng vậy. Anh cũng vậy. “ Tô Đại Trụ vội vàng nói.

Tô Nhị Trụ cũng nói: “ Nhị Nha, em nói lời này là có ý gì đây? Anh hai làm sao có thể để cho cha mẹ bị đói chứ? Chờ heo lớn lên béo tốt, cuối năm anh hai em mổ heo, để cho tất cả người nhà đều có thịt ăn. “

Tô Tam Trụ gãi gãi đầu: “Anh, anh cũng sẽ chăm chỉ làm việc. Chắc chắn sẽ kiếm được một chút. Nhưng mà Nhị Nha à, em nói mẹ đừng đi hỏi vợ cho anh có được không, anh không có vội mà.”

Tô Mạn trực tiếp bỏ qua câu anh nói đừng tìm vợ cho mình. Sau khi bàn bạc xong xuôi, Tô Mạn cùng Tô Đại Trụ chủ động đi nói chuyện này với cha mẹ bọn họ.

Kết quả khi anh ta tới trước mặt cha mẹ, cứ lắp bắp mãi nửa ngày cũng nói không ra lời. Khiến bà Lý Xuân Hoa bực bội đến mức không nhịn được nói: “Tô Đại Trụ, con đứng qua bên kia, để em gái con nói. Con gái à, rốt cuộc hai anh em các con có chuyện gì muốn nói với chúng ta vậy?”

Tô Mạn đành phải lên tiếng: “Cũng không có chuyện gì nghiêm trọng đâu ạ. Là do chúng con thấy cha mẹ tuổi đã cao, hiện tại mấy đứa chúng con cũng có chút tiền đồ, đời sống trong nhà đã tốt hơn. Chúng con muốn cha mẹ từ nay không cần đi làm đồng vất vả nữa, cha mẹ chỉ cần làm việc lặt vặt trong nhà hoặc nếu quá buồn chán thì kiếm một ít công việc nhẹ nhàng để làm. Về sau, chúng con muốn được phụng dưỡng hai người.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 102

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.