Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hớn hở

Phiên bản Dịch · 1018 chữ

Ra khỏi văn phòng công xã, Thôi Hướng Bắc chạy ra tiệm cắt tóc của công xã, chỉnh sửa kiểu tóc của mình một chút. Tóc cậu vẫn chưa dài, thực ra là không cần thiết phải sửa lại, nhưng bản thân cậu thấy mình có chút lôi thôi, nên Thôi Hướng Bắc nói với thợ cắt tóc: “Cắt cho tôi kiểu nào mà nhìn gương mặt sáng sủa một chút, ý là……muốn trở nên đẹp trai một chút.”

Thợ cắt tóc vừa cầm dao cạo lên vừa nói: “Loại tóc này của anh, tôi thực sự là không có cách nào khác, chỉ có thể cạo trọc.”

Thôi Hướng Bắc: “……”

Đương nhiên là không thể cạo trọc, sau khi Thôi Hướng Bắc bắt bẻ lên xuống, cuối cùng thợ cắt tóc đành phải cạo một chút ở hai bên tóc mai cho cậu, sau khi chỉnh sửa xong, đúng thật là nhìn sáng sủa hơn một chút. Sau khi rời khỏi tiệm cắt tóc, Thôi Hướng Bắc bắt đầu trở về chọn quần áo cho mình.

Chọn tới chọn lui mới chọn được hai bộ.

Cậu cảm thấy có chút buồn bực. Trước kia thì không thèm để ý đến ăn mặc, còn có thời điểm cậu ta chỉ dùng mỗi hai bộ quần áo thay đổi. Sau này lại vì không có thời gian cũng không có gì cần đến nên không mua thêm. Kết quả đến bây giờ muốn dùng lại không có cái mà dùng.

Sau đó, cậu đành miễn cưỡng chọn một bộ quân trang để mặc.

Ngày hôm sau thời điểm Thôi Hướng Bắc bước ra cửa, cũng vừa khéo là lúc thím Ngưu ở kế bên mở cửa phòng, nhìn sang thấy cậu quần áo chỉnh tể sáng sủa, bà liền vui vẻ hỏi: “Tiểu Thôi, hôm nay ăn mặc chỉn chu quá ta.”

Thôi Hướng Bắc sắc mặt như thường nói: “Hôm nay cháu lên tỉnh có việc.”

“Ra thế, thím còn tưởng rằng cháu đi xem mắt người ta cơ, nhìn cái mặt vui vẻ như vậy mà.”

“ Nhìn cháu vui vẻ lắm ạ?” Thôi Hướng Bắc đưa tay lên sờ sờ mặt.

Thím Ngưu cười nói: “Đúng rồi, nhìn cái mặt hớn hở chưa kìa, lần đầu tiên thím thấy cháu như vậy đấy.”

Thôi Hướng Bắc đang sờ sờ lên mặt, nghe thấy câu này tức khắc lông mày cùng đôi mắt, cả lỗ tai đều đỏ bừng lên. Không phải chỉ là lên tỉnh thôi sao, cậu có cái gì mà cao hứng chứ.

Bởi vì đã hẹn cùng nhau lên tỉnh, cho nên lần này Thôi Hướng Bắc và Tô Mạn cùng nhau đến văn phòng công xã. Thời điểm Thôi Hướng Bắc nhìn thấy Tô Mạn, trong đầu cậu rỗng tuếch, bỗng nhiên không biết nên tìm chủ đề gì để nói với cô.

Tô Mạn không cho cậu cơ hội suy nghĩ đề tài, khi hai người lên xe, cô liền quay sang thảo luận cùng cậu về nội dung và cách ứng biến cho cuộc hẹn ngày hôm nay.

“Đến lúc đó cậu chào hỏi người ta, nói thoáng qua về mục đích cần gặp họ rồi giới thiệu một chút về tôi. Sau đó kế tiếp liền giao cho tôi.”

Thôi Hướng Bắc gật đầu.

Tô Mạn lại nói: “Cậu cần phải chú ý phối hợp với tôi, hết lời khen ngợi gia cụ do chúng ta sản xuất. Có thể khoa trương một chút về quá trình sản xuất, về thiết kế…., nhớ khen nó đặc biệt……”

Sau khi cô nói xong, hai người cũng tới công xã. Tới lúc cầm thư giới thiệu, ngồi an ổn trên máy kéo rồi Thôi Hướng Bắc mới nói: “Lưu sư phụ cũng cùng đi với chúng ta ư?”

“Đương nhiên rồi, Lưu sư phụ lái máy kéo đưa chúng ta đi. Chúng ta lên tỉnh nếu mua phiếu ngồi xe thì không tiện cho lắm. Máy kéo đi chậm hơn, nhưng vẫn đảm bảo được thời gian đã hẹn. Có xe của công xã hộ tống, cho dù chúng ta có nói chuyện hơi lâu một chút cũng không lo hết xe để về. “

Thôi Hướng Bắc gãi gãi đầu, thì ra là do mình đã tưởng tượng quá nhiều. Cậu cứ nghĩ chỉ có hai người là mình và xưởng trưởng Tô đi thôi, còn cố ý kiếm thật nhiều chủ đề để nói chuyện cùng cô nữa.

Còn nghĩ chờ xong việc công, cậu sẽ đưa Tô Mạn đi ngắm cảnh ở tỉnh thành, dù sao cậu cũng là người ở đấy. Còn có thể cùng cô đi xem phim. Chắc chắn xưởng trưởng Tô còn không biết rạp phim trông như thế nào.

Suy nghĩ rất nhiều, kết quả lại thành như vậy.

Tô Mạn nhìn thấy Thôi Hướng Bắc có chút ủ rũ, cảm thấy như vậy không ổn. Đi bàn chuyện làm ăn cũng cần nâng cao sĩ khí một chút. Cô liền cổ vũ nói: “Chủ nhiệm Thôi hôm nay thoạt nhìn sáng sủa lắm, so với ngày thưởng đẹp mắt hơn nhiều.”

Tài xế họ Lưu cũng vui vẻ xen vào: “Giống như lớp trí thức thanh niên trong thành phố vậy, rất biết cách chăm chút cho bản thân.”

Thôi Hướng Bắc: “……”

….

Khoảng cách từ công xã Bắc Hà lên tỉnh rất xa.

Lúc trước Tô Mạn từ công xã Bắc Hà đi lên huyện, cảm thấy rất gần, cô ngồi máy kéo không tới nửa giờ đã đến nơi, còn khen vị trí địa lý của công xã thật sự thuận lợi. Về sau khi các phương tiện càng ngày càng tăng tốc độ, đoạn đường đó chỉ gói gọn trong nửa giờ mà thôi.

Nhưng lần này đi tỉnh thành thật không dễ dàng. Xuất phát từ sáng, ngồi máy kéo lộc cà lộc cộc cả buổi, tới giữa trưa bọn họ mới đến được tỉnh thành. Thêm vào đó, tỉnh thành quá lớn, từ ngoại thành đi vào nội thành còn cách một đoạn đường nữa.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.