Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sức sống mãnh liệt

Phiên bản Dịch · 1045 chữ

Tô Mạn vẫn luôn cho rằng huyện Nam Bình rộng lớn như vậy, liền tương đương với một góc thành thị của thời đại này. Nhưng khi cô đặt chân đến tỉnh thành, mới phát hiện huyện Nam Bình thật sự quá nhỏ bé.

Đường giao thông của huyện Nam Bình vẫn còn dùng gạch đá xây, mà đường giao thông trong tỉnh thành lại dùng nhựa đường và xi măng, nhìn vô cùng sạch sẽ và ngăn nắp.

Hai bên đường thấy khá nhiều nhà cao tầng, cả ba bốn tầng lầu cũng có, những kiến trúc đặc sắc cũng thường xuất hiện.

Kiến trúc đại biểu cho tỉnh thành, chính là ống thép cao chọc trời vẫn luôn nhả khói của xưởng rèn sắt. Những cột khói này trong tương lai chính là nguyên nhân gây ô nhiễm, nhưng ở hiện tại nó lại là minh chứng cho sức sống mãnh liệt của một thành thị.

Nhưng Tô Mạn chỉ tuỳ tiện nhìn lướt qua chúng, liền không còn hứng thú ngắm phong cảnh nữa.

Sau khi sống lại, đây là lần đầu tiên cô đi xa nhà, thêm nữa lại ngồi trên cái máy kéo xóc nảy cả một chặng đường dài, đến lúc xuống xe, có cảm giác thân thể rời ra thành từng mảnh.

Nhìn qua Thôi Hướng Bắc, người ta một chút nhấc tay dậm chân đều không có, lúc đi ra sao, bây giờ vẫn vậy. Ngay cả tài xế Lưu cũng không có việc gì. Tô Mạn chợt cảm thấy phiền muộn, lúc này cô mới sâu sắc hiểu ý nghĩa của câu nói ‘ lòng có thừa mà lực không đủ.’

Lúc trước cô nghĩ nhiệm vụ thay đổi nhà họ Tô cũng không cấp bách, bởi vì cô ít nhất cũng sống đến năm bốn mươi tuổi, thời gian còn rất dài.

Nhưng hiện tại xem ra, cô nên đẩy nhanh tiến độ, trở về cần phải tiến hành giáo dục tư tưởng cho bọn họ, nhanh chóng hoàn thành xong nhiệm vụ, nhận được khen thưởng để cho hệ thống giúp cô điều chỉnh thân thế.

Thôi Hướng Bắc quay đầu lại thấy sắc mặt cô không tốt, liền nói: “Nếu không còn chuyện gì cần thì chúng ta đi ăn cơm đi. Tôi thấy hơi đói bụng.”

Tô Mạn gật gật đầu: “Có thực mới vực được đạo, chúng ta ăn cơm rồi lại bàn chuyện công tác.”

Ba người lại lái xe đến tiệm cơm quốc doanh gần đó, tuy đã qua giờ ăn cơm, nhưng tiệm cơm vẫn đông khách. Người phục vụ sắc mặt không tốt cho lắm, khi nghe tiếng người nói chuyện ồn ào và tiếng thúc giục đi bưng thức ăn.

Có người gọi món thịt kho tàu, người phục vụ liền nói: “ Hôm nay tiệm không có món này, hôm nay chỉ bán cải trắng hầm thịt heo.”

Kết quả người gọi món chỉ có thể buồn bực thay đổi đồ ăn, mà không dám có chút thái độ nào khác. Bằng không lần sau tới, hắn gọi món gì khẳng định cũng không có, muốn ăn một miếng thịt cũng không được.

Tô Mạn nhìn thái độ của người phục vụ, thật sự không biết nên nói cái gì. Nếu không phải không tìm thấy quán ăn nào khác, cô nhất định không vào đây để chịu cái cung cách phục vụ đặc sắc như vậy ở thời đại này.

Lúc đầu người phục vụ kia cũng không tỏ thái độ gì với bon họ, nhưng sau khi anh ta nhìn thấy xe gia cụ mấy người mang theo, liền nhiệt tình cười nói: “Chào mấy đồng chí, mọi người muốn ăn cơm sao?Mọi người muốn ăn món gì? Hôm nay vào tiệm chúng ta là muốn ăn miến Phú Cường hay điểm tâm sủi cảo trắng?”

Mặt tài xế Lưu toát lên vẻ’ được ưu ái mà sợ’. Trước đây, ông đã từng theo lãnh đạo đi ăn ở tiệm cơm quốc doanh, cũng từng thể nghiệm cung cách phục vụ đặc sắc của nơi này rồi. Bây giờ lại thấy mấy người thành phố kiêu ngạo này lễ phép với mình, dĩ nhiên là cảm giác có chút không thật.

Tô Mạn chỉ hơi hơi kinh ngạc một chút, sau đó quay đầu lại nhìn nhìn máy kéo gia cụ của bên mình, trong lòng liền hiểu ra vấn đề. Trên mặt thần sắc tự nhiên nói: “Không cần, chúng ta đến đây ăn cơm là vì món cải trắng hầm thịt heo.”

Người phục vụ nhỏ giọng nói: “Nếu không thì chọn thịt kho tàu đi, vẫn còn thừa một chút.”

Đồng chí ban nãy vừa gọi thịt kho tàu nhìn lại đây: “……” Lòng nhủ thầm, các người nói nhỏ có tác dụng gì, tôi vẫn nghe được đây này.

Tô Mạn cười nói: “Cảm ơn đồng chí, không cần, chúng tôi lên tỉnh bàn công chuyện, ăn qua loa là được rồi.” Quan trọng là Nhà Nước chi trả phí dụng, cho nên không thể quá lãng phí được.

Người phục vụ thấy thế có chút mất mát, nhưng vẫn nhanh nhẹn đi giúp bọn Tô Mạn gọi cơm chọn món. Chờ đến khi đồ ăn được mang lên, ba người vừa cầm đũa, bưng bát chuẩn bị dùng bữa, người phục vụ kia lại tới.

“Đồng chí, những gia cụ bên ngoài là do các người mua sao? Các người mua ở nơi nào vậy, có cần điều kiện gì không? Thời điểm bây giờ mua được nhiều món thế, khẳng định không dễ dàng đâu.”

Hiện tại ở tỉnh thành, cho dù có nhiều gia đình có điều kiện đi chăng nữa, cũng sẽ không có khả năng mua một bộ đồ gia dụng đầy đủ. Có vài người còn đi thị trường đồ cũ để tìm mua vài thứ.

Đa phần đồ gia dụng ở thị trường đồ cũ đều là đồ vật có từ thời phong kiến, tuy rằng tương lai sẽ thành đồ cổ, nhưng đem lại cho người khác cảm giác quá cũ kĩ rồi, sử dụng không được thoải mái. Còn để ở trong nhà cũng không được sang trọng cho lắm.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.