Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mừng thầm

Phiên bản Dịch · 1038 chữ

Gạch đỏ là loại gạch nào Tô Mạn đương nhiên biết. Nó chính là loại gạch được sử dụng ở thế kỷ hai mươi. Nếu như lò gạch số hai nghiên cứu ra nó, vậy nói không chừng có thể mở rộng thị trường ra xa hơn gấp nhiều lần bây giờ.

Cô vui mừng nắm lấy tay Thôi Hướng Bắc: “Chủ nhiệm Thôi, anh thật giỏi!”

Thôi Hướng Bắc cảm thấy cả người không được tự nhiên, sau đó ho khan một tiếng, cố tỏ ra là mình không hề để ý nói: “Việc này đâu có gì to tát. Tôi chỉ làm những điều mình cần làm thôi.”

Ngoài mặt thì nói như vậy nhưng sâu trong lòng cậu vẫn không nhịn được mừng thầm. Quả nhiên tư tưởng giác ngộ cao, mới có thể được xưởng trưởng Tô tán thành.

Tô Mạn mặc kệ cậu ta nghĩ như thế nào, cô chỉ cảm thấy rất vừa lòng với trách nhiệm của Thôi Hướng Bắc, cô cười nói: “Được rồi, Tôi không làm phiền anh nữa. Tôi tự mình đi lên tỉnh vậy. Anh yên tâm, chờ chuyện này làm xong, phần công lao của anh là không thể thiếu được. Tập trung vào làm nghiên cứu đi, nếu có yêu cầu gì cứ tìm tôi. Lời tôi nói cùng lời của thư ký Trình có giá trị ngang nhau.”

Thôi Hướng Bắc nhìn cô cười vui vẻ, nhịn không được lỗ tai đỏ bừng, trong lòng cảm thấy có chút xao xuyến tâm hồn, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ điềm tĩnh, khẽ ừ một tiếng: “Tôi đã biết.”

Chờ Tô Mạn rời khỏi lò gạch, Thôi Hướng Bắc xoay người đi vài bước, liền nhịn không được nhảy lên một cái thật cao, thể hiện tâm tình vui sướng nãy giờ vẫn cố kìm nén. Mặt cậu ta tràn đầy ánh sáng ấm áp như vầng mặt trời trên cao.

Kế toán Tiểu Từ mang theo bình nước sôi, định đi sang công xã bên kia lấy nước, nhìn thấy hình ảnh này của Thôi Hướng Bắc liền há hốc mồm, mở mắt tròn xoe.

Thôi Hướng Bắc: “……”

Kế toán Tiểu Từ là một người nhiệt tình. Trước kia cô tràn đầy nhiệt huyết rời thành thị đi tới nông thôn ôm tư tưởng vô cùng tích cực, vừa muốn trải nghiệm cuộc sống, lại muốn đem hiểu biết của mình tạo phúc cho nhân dân. Lúc trước tuy rằng cô đối với Thôi Hướng Bắc có một chút lưu luyến, nhưng sau khi bị Thôi Hướng Bắc thẳng thừng từ chối, cô liền dập tắt cái tâm tư đó đi. Hiện tại, nhìn thấy biểu hiện lạ lùng của Thôi Hướng Bắc, cô xách theo bình nước, vừa cười vừa nói: “Chủ nhiệm Thôi, anh mới vừa cùng xưởng trưởng Tô nói chuyện sao? Hai người mới vừa nói chuyện gì đó, sao anh cao hứng như vậy, có phải trong xưởng lại có tin vui hay không?”

Thôi Hướng Bắc nói: “Đúng vậy, xưởng trưởng Tô sắp đi công tác trên tỉnh thành.”

Kế toán Tiểu Từ nhướng mày: “Chỉ có chuyện này thôi sao?Thế tại sao anh lại vui sướng đến vậy?”

Thôi Hướng Bắc lập tức nghẹn họng, có chút xấu hổ nói: “Cô gái nhỏ hỏi nhiều như vậy làm gì? Chăm chỉ làm việc đi. Hãy để cho tư tưởng luôn tích cực, luôn hướng về phía trước, đừng cả ngày nghĩ chuyện trên mây.”

Kế toán Tiểu Từ khẽ nhếch miệng, không phục nói thầm: “Tôi gì cũng chưa nói đi, anh liền biết tôi đang nghĩ gì sao, có mà anh nên làm như vậy thì có.”

Thôi Hướng Bắc: “……” Cậu đang muốn nói cái gì đó để phản bác lại, nhưng suy nghĩ một chút lại không biết nên nói cái gì, đành làm ra vẻ lạnh lùng, chắp tay sau lưng lảng tránh.Không nên cùng nữ đồng chí nói chuyện, những nữ đồng chí này chính là nhàn rỗi không có việc gì hay thăm hỏi lung tung.

Cậu có thể tưởng tượng điều gì đây? Cậu ta chỉ thuần túy cảm thấy xưởng trưởng Tô là một người tích cực, cùng người như vậy nói chuyện, tư tưởng chính mình cũng được thăng hoa. Cho nên cậu rất thích cùng người như vậy nói chuyện!

Trong khi đó, Tô Mạn đã ngồi trên máy kéo.

Đồ vật chất đầy trên xe đều là những gia cụ vừa xuất xưởng, được vải che mưa bao lại kín mít. Không có Thôi Hướng Bắc, Tô Mạn không cần ngồi ở ghế sau, cô cùng tài xế Lưu ngồi ở trên ghế điều khiển, so với ngồi ở ghế nhỏ phía sau thoải mái hơn hẳn.

Đã trải qua một lần kinh nghiệm, chặng đường đi tới tỉnh thành lần này không còn vất vả như lần trước nữa.

Cô lại cùng tài xế Lưu đi vào tiệm cơm quốc doanh dùng bữa. Vẫn là tiệm cơm quốc doanh họ dừng chân lần trước.

Lần này khi thấy hai người lại kéo tới một xe gia cụ, người phục vụ tiệm cơm lập tức vây quanh lại: “Đồng chí, các ngươi lại tới tỉnh thành đưa gia cụ ư?”

Đôi mắt mấy người phục vụ nhìn chằm chằm vào xe gia cụ. Trong mắt còn hàm chứa mất mát. Bởi vì Tô Mạn nói muốn lấy hình thức đơn vị để mua sắm, nhưng lãnh đạo tiệm cơm quốc doanh bọn họ lại không thiếu gia cụ, người ta đối với chuyện này không hứng thú. Cho nên đối với đề xuất mua sắm gia cụ của tiệm cơm, bọn họ vẫn chưa trả lời.

Tô Mạn cười nói: “Lần này chúng tôi mang đến loại gia cụ mới.”

“Loại mới ư, tôi có thể nhìn xem không?” Người phục vụ hiếu kỳ nói.

“Đương nhiên có thể.” Tô Mạn gật đầu. Những người này chính là khách hàng tiềm năng của xưởng gia cụ, lại còn có thể mang đến rất nhiều khách hàng tiềm năng khác nữa. Họ chính là mắt xích trọng yếu đem đến thật nhiều đơn đặt hàng.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.