Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảm giác tự hào

Phiên bản Dịch · 1048 chữ

Nghe được Tô Mạn đồng ý, tài xế Lưu đưa người phục vụ đi ra ngoài xem hàng, những người phục vụ khác cũng đi xem náo nhiệt.

Chờ ông đem vải che mưa xốc lên, lộ ra gia cụ bên trong, một đám bọn họ đều mở to mắt nhìn vào.

Tài xế Lưu nhìn ánh mắt toả sáng của người thành phố, trong lòng dâng lên cảm giác tự hào, sau đó bắt đầu thổi phồng chất lượng gia cụ của mình.

Trước khi ông làm việc cho xưởng gia cụ, đã đi làm ở chỗ thợ rèn một thời gian, phải nói là cực kỳ am hiểu về công dụng của chúng.

Sau khi nghe được tài xế Lưu giới thiệu xong, mấy người phục vụ đều nhìn chằm chằm vào gia cụ, chỉ hận không thể ôm tất cả mang về.

Mua, xứng đáng mua, cực kỳ cần phải mua!

Đến nước này, mấy người phục vụ đều chờ không kịp nữa rồi, bọn họ cảm thấy dựa vào những lãnh đạo chỉ biết nói mồm của mình, khẳng định không làm ra được tác dụng gì, họ dứt khoát đi lên văn phòng tìm đầu bếp chính của nhà ăn, sau đó mời lãnh đạo xuống tận nơi, xem tận mắt những gia cụ này.

Đầu bếp của nhà ăn là vị trí béo bở nhất trong tiệm, ông có thể ngồi lên chiếc ghế này, có nghĩa là quan hệ trong nhà tương đối mạnh. Sau khi xem xét một xe gia cụ, ông liền sai người phục vụ đi vào bếp mang lên cho mấy người Tô Mạn một phần thịt kho tàu rồi nói: “ Đồng chí, các người cứ từ từ ăn, đừng có vội vàng rời đi, cứ ăn no uống say đã rồi tính. “

Tài xế Lưu: “…”

Tô Mạn cười nói: “ Mọi người khách khí quá. “

Các thực khách bên cạnh đều nhìn thấy hai người được đãi ngộ đặc biệt, lại từ đoạn nói chuyện của bọn họ mà đoán ra rằng họ chính là người buôn bán gia cụ. Cũng có người còn đi theo mấy người phục vụ ra nhìn xem gia cụ trên xe, lúc này đang tìm cách nói chuyện cùng hai người Tô Mạn, muốn xem có thể từ trong miệng họ tìm được con đường mua gia cụ hay không.

Đầu bếp tiệm cơm đang đi lên lầu mời giám đốc xuống. Ông nói: “ Ngài xem xem, đây đúng là gia cụ tốt, đặc biệt tiện dụng. Ngoài cửa hàng không có loại kiểu dáng này đâu, đây là hàng mới thiết kế ra đó.”

Tiệm cơm quốc doanh Đông Phương Hồng hiện đang nằm dưới sự quản lý của nhà họ Vương, giám đốc Vương nghe lời đấu bếp nói, trên mặt có chút không tình nguyện. Nhà họ Vương họ có thiếu thứ gì đâu, hắn cảm thấy mấy người này rảnh rỗi quá, không có việc gì làm nên muốn kiếm chuyện đây mà. Lần trước khi bọn họ đề xuất, quản lý còn chưa đồng ý, lần này lại trực tiếp tìm đến tận đây nêu ý kiến. Nhưng không nghĩ rằng người tìm hắn lại là đầu bếp của tiệm ăn.

Giám đốc tiệm cơm bị đầu bếp kéo xuống, hắn không tình nguyện tuỳ ý liếc qua một cái. Sau đó, ông phát hiện đúng là mấy gia cụ này không hề giống những loại ở trong nhà hắn.

Không cần Tô Mạn đi lên giải thích, mấy người phục vụ kia liền ríu rít tiến lên giới thiệu công dụng giùm cho bọn họ: “Giám đốc Vương, chúng ta nên đặt hàng một nhóm đi. Đến khi những đơn vị khác biết tin, họ đều mua chỉ sợ tiềm cơm quốc doanh chúng ta không còn một cái để mà mua đâu.”

Tiệm cơm quốc doanh chúng ta so với nhà máy đều phải mạnh hơn, không thể kém người khác được!

Giám đốc Vương càng nhìn càng thấy động tâm. Nếu như giống với gia cụ ở nhà mình thì không việc gì phải vội. Tiệm cơm nhà bọn họ là tiệm cơm quốc doanh, ngày bình thường các đơn vị khác đều phải nhờ bọn họ hỗ trợ, cho nên muốn mua gia cụ không phải chuyện khó khăn gì.

Nhưng những gia cụ này, hình thức và thiết kế đều mới lạ, vừa nhìn đã biết là hiếm thấy trên thị trường, ít nơi có thể sản xuất ra.

Nếu tiệm cơm nhà mình đã là tiệm cơm dẫn đầu, tự nhiên phải dùng hàng tốt nhất. Giám đốc Vương cân nhắc một lúc, liền dùng tay cầm gia cụ lên xem xét. Cuối cùng hắn vừa lòng cười cười, quay đầu đi về hướng mấy người Tô Mạn đang ngồi, nói: “ Đồng chí, tôi là giám đốc tiệm cơm quốc doanh Đông Phương Hồng, tôi họ Vương, không biết hai người tên gọi là gì vậy?”

Tô Mạn cười đáp: “Chào giám đốc Vương, tôi tên là Tô Mạn, là xưởng trưởng của lò gạch số hai huyện Nam Bình, đồng thời cũng là người phụ trách xưởng gia cụ. “

Nghe những chức danh này của cô, giám đốc Vương lập tức kinh ngạc mở to mắt nhìn sang. Hắn còn tưởng cô chỉ là một công nhân bình thường, đi lên tỉnh giao hàng, không ngờ cô lại là xưởng trưởng đang đi công tác.

Lại nói, thời buổi này còn chưa có những chức vị đưa ra chỉ để lừa gạt người khác, cho nên giám đốc Vương không hề hoài nghi những lời cô nói, hắn chỉ ngạc nhiên mà thôi. Giám đốc Vương cười bảo: “ Xưởng trưởng Tô đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”

Tài xế Lưu ngồi bên cạnh, được dịp lập tức thổi phồng lên: “Xưởng trưởng Tô của chúng tôi rất có năng lực, thư ký huyện uỷ cũng khen ngợi cô ấy hết lời.”

Tô Mạn nhẹ nhàng cười nói: “Đều do lãnh đạo tín nhiệm thôi mà. Để không phụ lòng mong đợi của cấp trên, tôi chỉ biết càng thêm cố gắng, càng thêm nghiêm túc công tác mà thôi.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.