Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kính nể

Phiên bản Dịch · 1043 chữ

Tô Mạn gật gật đầu: “Không có gì, tôi chỉ đến tìm anh cả nhà tôi thôi. Chủ nhiệm Thôi anh mới làm gì bên trong đó vậy?”

Thôi Hướng Bắc nói: “Trong lò mới ra gạch, tôi vào đó quan sát một chút tình huống.”

Tô Mạn không vì hình tượng này của Thôi Hướng Bắc mà cảm thấy buồn cười, ngược lại cô còn có chút thưởng thức cậu. Thôi Hướng Bắc mặc dù ít nói nhưng khi làm việc thực sự khiến người ta kính nể. Ví dụ như khi cậu học kỹ thuật nuôi heo lúc trước hay học nung gạch bây giờ, chỉ cần chính cậu muốn làm, liền sẽ biết cách khắc phục khó khăn, đúng là tinh thần dũng cảm không sợ khổ không sợ dơ.

“Thôi chủ nhiệm vì lò gạch mà lao tâm lao lực thật là đáng quý, nhưng cậu cũng nên giữ gìn sức khoẻ của mình. Đúng rồi, tôi muốn cùng anh cả nhà tôi trở về nhà, chủ nhiệm Thôi bây giờ đã xong việc chưa?”

Thôi Hướng Bắc vừa định đáp ứng, nhưng là nghĩ đến hôm nay còn muốn ở lại quan sát một ít vật thí nghiệm, chỉ có thể lắc đầu cự tuyệt: “Còn có chút chuyện, xong việc tôi mới trở về nhà. Cô về giúp tôi nói một tiếng với anh hai nhà cô, cố gắng chăm sóc chu đáo cho đàn heo, chờ tôi có thời gian sẽ qua thăm chúng.”

“Cậu yên tâm đi, anh hai của tôi bây giờ vô cùng quan tâm tới lũ heo ấy.” Tô Mạn cười nói.

Anh hai cô- đồng chí Tô Nhị Trụ hiện tại nửa đêm hôm nào cũng sẽ đi xem đàn heo một vòng rồi mới yên tâm về ngủ.

Cùng Thôi Hướng Bắc nói vài câu, Tô Mạn liền đi tìm Tô Đại Trụ.

Nhìn Tô Mạn rời đi, Thôi Hướng Bắc còn tiếp tục quay đầu về hướng đó vài lần nữa, cho đến khi kỹ thuật viên bên cạnh nói với cậu: “Chủ nhiệm Thôi, anh có muốn đi rửa mặt hay không?”

Thôi Hướng Bắc nhíu mày nhìn hắn: “Đang yên đang lành sao lại phải rửa mặt?”

Kỹ thuật viên là thanh niên trí thức, tuổi còn trẻ, chưa hiểu thế nào là hàm súc uyển chuyển, hắn thành thật chỉ vào mặt Thôi Hướng Bắc nói “…… Trên mặt anh rất bẩn.”

Thôi Hướng Bắc nghe vậy, chạy nhanh về hướng phòng nghỉ bên kia, ở đó có một cái gương dán trên mặt tường, cậu nhìn thoáng qua khuôn mặt mình trong gương, không phải hơi bẩn mà là quá bẩn, chỉ thấy được mỗi một đôi mắt. Nghĩ đến vừa nãy, mình lấy cái hình tượng này cùng Tô Mạn nói chuyện, trong người như bị sét đánh.

“Nhị Nha, cái nồi này cũng lớn thật đấy!”

Tô Đại Trụ nhìn thấy cái nồi không khỏi vui mừng, lập tức dùng dây thừng buộc vào nồi, sau đó cõng trên lưng.

“Em gái, cái nồi này ở đâu mà có. Nghe nói nồi này không dễ mua đâu.Muốn mua phải có phiếu công nghiệp.”

Tô Mạn nói: “Mua ở tỉnh, đây là đợt đầu tiên, em mua trước sau này còn mua nữa.”

Vừa nghe đây là cái nồi đầu tiên, Tô Đại Trụ lập tức cảm thấy hãnh diện. “Nhị Nha, vẫn là em có bản lĩnh.”

Tô Mạn nói: “Anh cả, chỉ mình em có bản lĩnh thì không thể được, sau này em rời đi trong nhà phải làm sao? Anh là đàn ông, lại là con trưởng trong nhà, phải gánh vác trách nhiệm.Về sau gặp những chuyện thế này, anh phải đứng ra giành lấy thể diện cho gia đình.”

Tô Đại Trụ chột dạ: “Anh, anh làm gì có khả năng đó.”

“Đều là công nhân, sao lại không thể? Cũng không bắt anh ra ngoài xã giao, anh chỉ cần làm tốt việc nghiên cứu kỹ thuật, chăm chỉ làm việc và trau dồi kiến thức giống Thôi chủ nhiệm là được rồi. Cứ như vậy về sau tự nhiên sẽ có tiền đồ. Chẳng lẽ anh chưa bao giờ nghĩ đến sẽ nỗ lực?”

Vừa nghe không cần phải xã giao với người khác, chỉ cần cố gắng nỗ lực, Tô Đại Trụ ngượng ngùng nói: “Anh nhất định nỗ lực, em cứ yên tâm, anh sẽ cùng Thôi chủ nhiệm học tập thật tốt.”

Hai người vừa đến đội đã bị những người khác trong đội nhìn thấy.

Thấy Tô Đại Trụ cõng nồi trên lưng, tất cả mọi người đều vây quanh lại, ánh mắt vừa tán thưởng vừa tò mò.

“Đại Trụ, cái nồi này có thể mua ở đâu?”

“Thật là bất tiện, ở nông thôn chúng ta không có phiếu công nghiệp thì không mua được cái nồi tốt vậy đâu.”

“Cái nồi này có thể sử dụng trong mấy chục năm.”

Mọi người đều rất thích thú, Tô Đại Trụ vẻ mặt kiêu ngạo: “Em gái nhà tôi mua từ tỉnh về đấy.”

Nghe nói là Tô Mạn mua, mọi người đã không còn hiếu kỳ nữa. Đương nhiên là một cán bộ thì mua một cái nồi vẫn rất dễ dàng. Nhưng trong lòng vẫn rất ngưỡng mộ. Một số người thậm chí còn có chút tức giận và ghen tị.

Tô Mạn cười nói: “Mọi người không cần gấp gáp. Việc trong nhà thiếu đồ dùng làm bếp, công xã cũng rất quan tâm.Cho nên chúng tôi đã cùng xưởng kim loại ở tỉnh bắt đầu hợp tác rồi.Trong thời gian tới nồi sẽ được sản xuất, đến lúc đó mọi người sẽ mua được nồi mà không cần phiếu công nghiệp.”

Nghe vậy, những người ban nãy tức giận ghen tị bèn trở nên hưng phấn, cao hứng hỏi: “Tô xưởng trưởng, có thật không, không cần phiếu cũng có thể mua sao?”

“Có đắt không, tôi có thể mua nổi không?”

Tô Mạn nói: “Giá cả trên thị trường đều giống nhau, chỉ là không cần phiếu. Cho nên mọi người không cần gấp.Cũng không còn lâu đâu,tốt hơn hết là nên chuẩn bị tiền trước.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.