Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nói được làm được

Phiên bản Dịch · 1010 chữ

Mọi người đối với lời Tô Mạn nói đều rất tin tưởng. Bởi vì trước nay Tô Mạn đều nói được làm được. Hơn nữa, một xưởng trưởng lớn còn có thể không giữ lời hay sao?

Một số người phấn khích vội chạy về nhà báo tin tốt này, nhanh chóng chuẩn bị tiền bạc để sắm một cái nồi.

Khi Tô Mạn và Tô Đại Trụ trở về nhà, hầu hết các thành viên trong đội đều đã nghe được tin đó.

Nhìn thấyTô Đại Trụ và Tô Mạn cõng nồi trở về, Lý Xuân Hoa hưng phấn, mặt tươi như hoa.

Đưa tay đón lấy cái nồi như là tiếp nhận báu vật, gõ gõ đáy nồi, sờ sờ vành nồi. Thích thú trầm trồ khen ngợi: “Ái chà, cái nồi này thật tốt.”

Tô Đại Trụ nói: “Mẹ, là con cõng nó về mà.”

“Lăn qua bên kia.” Lý Xuân Hoa đẩy đứa con trai ra, vui sướng nhìn cô con gái: “Vẫn là con gái mẹ biết lo cho gia đình, còn biết mua nồi cho nhà. Cái nồi tốt như vậy thì không có nhà nào sánh bằng.”

789 nhìn bọn họ chỉ vì một cái nồi mà vui mừng hạnh phúc, kinh ngạc nói: “Ký chủ, người thời này thật dễ thỏa mãn.”

Tô Mạn uống nước đường đỏ, nhìn Lý Xuân Hoa mà nói: “Dùng cái nồi này nấu trước, sau này lại mua thêm một cái.”

Trong tình huống bình thường, một cái nồi chắc chắn là không đủ dùng.Ở nông thôn nấu cơm tốn rất nhiều thời gian, nên phải có một nồi nấu cơm, một nồi xào rau. Nếu không nấu một bữa ăn liền mất cả nửa ngày.

Hơn nữa buổi tối còn phải nấu nước.

Lý Xuân Hoa nói: “Ai lại phí tiền vào mấy cái nồi này. Con tốt nhất nên để dành tiền đó sau này làm của hồi môn.”

Lâm Tuyết Cúc cười tủm tỉm nói: “Mẹ à, tiền lương của Nhị Nha rất cao mà.” Mẹ có biết, em gái là xưởng trưởng, tiền lương một tháng có thể lên đến bốn chục năm chục đồng đó.

Tô Mạn nói: “Không sao đâu mẹ, cái nồi sau sẽ do mấy anh chị bỏ tiền ra mua chứ không phải con.” Cô không đến mức tiếc tiền mua một cái nồi, mà là không muốn những người lớn trong nhà họ Tô có thói quen ỷ lại vào người khác.

Lý Xuân Hoa lập tức nói: “Đúng là nên mua thêm cái nữa. Một đám chỉ lo ăn mà không làm, suốt ngày dòm ngó đồ trong nhà, giờ lại còn không biết xấu hổ mà tơ tưởng đến tiền của em mình.”

Tô Đại Trụ đỏ mặt nói: “Mẹ, con nhất định mua, cái nồi sau con sẽ mua.”

Tống Ngọc Hoa cười nói: “Con cũng lấy tiền ra mua.”

Lâm Tuyết Cúc thầm nghĩ mình là chị dâu cả, không thể keo kiệt được, Tống Ngọc Hoa đã hào phóng như vậy, mình sao có thể thua kém cô ta?

Nghĩ vậy Lâm Tuyết Cúc liền nói: “Con cũng không thiếu chút tiền này, nên con sẽ là người mua. Không thể để vợ chồng em hai bỏ tiền ra mua được.”

Tống Ngọc Hoa cười cười không nói gì.

Nhìn hai đứa con dâu tranh nhau ra tiền, Lý Xuân Hoa cười nhạt trong lòng : “Đến lúc đó nhà ta có nhiều đồ dùng rồi, địa vị cũng cao hơn, không thể để người khác xem thường.”

Mọi người trong đội đều đã biết sau này có thể mua nồi từ công xã, Quách đại đội trưởng nghe thế cũng rất vui mừng, ông trước đây vẫn luôn lo lắng về chuyện này. Sau khi nghe tin lập tức tới tìm Tô Mạn để xác nhận.

Tô Mạn liền đem sắp xếp của công xã nói với ông: “Người trong xưởng gia dụng khi nào đến?”

“Điều này chỉ chờ tin tức của công xã thôi. Chỉ cần công xã thông báo thời gian, tôi liền có thể bố trí người đến ngay.”

“Ngày mai xưởng sẽ khởi công, đến lúc đó bác cứ nói với thư ký Trình, chắc hẳn là không có vấn đề gì.”

Nghe Tô Mạn nói vậy, Quách đại đội trưởng phấn khích vỗ tay: “Tôi lập tức triệu tập cán bộ họp cả đêm nay.”

Suốt đêm đó, Quách đại đội trưởng liền cùng cán bộ đại đội quyết định chuyện thành lập xưởng gia dụng và bố trí một nhóm công nhân tạm thời.

Những người này ban ngày sẽ làm việc ở xưởng gia dụng, sau khi tan tầm có thể quay về làm đồng áng.

Cũng bởi vì thời gian làm việc ngắn, cho nên yêu cầu số lượng công nhân khá nhiều. Trong đội sẽ căn cứ hoàn cảnh gia đình để tiến hành tuyển chọn. Cuối cùng loại bỏ những người bình thường có biểu hiện không tốt. Đa số mọi người đều được tuyển dụng.

Ngày hôm sau khi đi làm, Quách đại đội trưởng liền đến công xã gặp thư ký Trình.

Thư ký Trình rất hài lòng khi xem Tô Mạn phân công công việc cho nhóm công nhân. Vừa trở về văn phòng thì Quách đại đội trưởng tới, vẻ mặt vẫn còn rất vui vẻ.

Nghe Quách đại đội trưởng nêu ý kiến, suýt chút nữa Thư ký Trình đã phun ngay một ngụm trà: “Các người…… Các người còn định sáng tạo nữa ư? Những thợ kia tay nghề có được không đấy?”

Quách đại đội trưởng nói: “Chỉ là cái bàn cái ghế có gì mà không được, nhất định có thể làm. Mặc dù có thể kém tinh xảo hơn các xưởng ở công xã khác, nhưng cũng không quá khó coi. Nhưng tôi nghe nói, xưởng gia dụng sẽ sử dụng dây chuyền sản xuất để gia công linh kiện. Vậy nên nếu tay nghề không cao cũng không sao.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 95

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.