Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô cùng tức giận

Phiên bản Dịch · 1028 chữ

Tuy rằng thi đại học khẳng định là không có cơ hội đậu, nhưng Tô Thu Nguyệt vẫn là muốn thi thử một lần, lỡ như gặp may mắn cô lại thi đậu trung chuyên thì sao?

Bạn cùng lớp nghe những lời này của Tô Thu Nguyệt, có chút ghen ghét nói: “Em gái cậu tốt xấu gì cũng có quyền lợi lớn như vậy, sao một chút cũng không thèm chiếu cố người chị gái là cậu nhỉ. Hai người là chị em ruột thật sao?”

Nếu trước kia Tô Thu Nguyệt nghe được lời này, chắc hẳn cô sẽ phải đau lòng một đoạn thời gian, cho dù trong lòng không đến mức oán hận Tô Mạn, nhưng là cũng sẽ có chút bất mãn.

Nhưng lúc nãy Tô Thu Nguyệt mới vừa bị em gái nhà mình làm cho cảm động không biết làm sao, nước mắt còn không có lau khô đâu, bây giờ nghe được lời nói châm ngòi như vậy, làm cô vô cùng tức giận, đứng bật dậy mà vỗ cái bàn.

“Chính là bởi vì những người có tư tưởng như cậu, cho nên em gái của tôi mới có thể công bằng chính trực, em ấy nói sẽ không cung cấp cho tôi bất kì trợ giúp gì, nhưng là sẽ nỗ lực sáng tạo một cái hoàn cảnh công bằng để cho mọi người cạnh tranh. Nếu là em gái tôi thật sự chiếu cố tôi, vậy không phải là đối với những người khác không công bằng sao? Nhà họ Tô chúng tôi không có tư tưởng như vậy!”

Những học sinh khác nghe xong lời này, dù cho phía trước trong lòng còn có chút ghen tị, thì bây giờ cũng không còn nữa.

Đúng vậy, nếu là so về quan hệ, thì so ra ai cũng kém Tô Thu Nguyệt cả. Nếu là em gái cô thật sự muốn cho Tô Thu Nguyệt đi cửa sau, vậy bọn họ sao có thể cạnh tranh lại. Hơn nữa trừ bỏ em gái của Tô Thu Nguyệt ra, vẫn còn những lãnh đạo khác cũng có thể dùng quan hệ mà đi cửa sau đâu, chuyện như vậy đối với học sinh như các cô sẽ chỉ càng có hại.

Cho nên vẫn là không cần đi cửa sau thì mới tốt, ai cũng không dùng quan hệ được, mọi người dựa vào thực lực của chính mình mà nói chuyện. Như vậy vẫn còn chút cơ hội cho các cô.

Nữ sinh bị phản bác mặt đỏ tai hồng, lập tức gục mặt xuống bàn khóc nức nở. Nhưng ai cũng không thèm để ý tới cô ta. Đối với người có IQ thấp như vậy, mọi người đều không muốn tiếp xúc.

Tô Thu Nguyệt nhìn tình hình này, trong lòng có thêm một chút cảm giác thành tựu. Đây là dựa vào thực lực của chính mình mà nói chuyện, cho nên sinh ra tự tin sao.

Nếu cô thật sự dựa vào sự hỗ trợ của em gái, thì người chột dạ lúc này chính là cô, thậm chí có khi còn bị người khác châm chọc mà không nói được lời nào.

Nhị Nha nói rất đúng, vẫn là dựa vào chính mình là tốt nhất.

Bởi vì Tô Thu Nguyệt có đèn pin Tô Mạn tặng, nên toàn bộ phòng ngủ đều có thể dùng ánh sáng này để ôn tập tư liệu vào buổi tối.

Mấy phòng ngủ bên cạnh biết bên này có đèn pin, cũng vội chạy tới học chung, chuyện này làm bầu không khí học tập liền trở nên căng thẳng.

Có vài người vẫn như cũ, kiên định chuẩn bị đương đầu với kỳ thi đại học, một bộ phận còn lại là biết thành tích của chính mình khẳng định không thể thi đậu đại học được, cho nên dứt khoát liền toàn tâm toàn ý đi ôn tập sách giáo khoa tiểu học.

Bởi vì biết Tô Thu Nguyệt muốn tham gia kì thi, cho nên Tô Mạn còn tới thăm cô hai lần, mỗi lần lại đây đều thấy Tô Thu Nguyệt đang nghiêm túc mà ôn tập bài học, nhìn thấy cô biểu hiện cố gắng như vậy, Tô Mạn không ngại đối với cô tốt hơn một chút.

Sau đó Tô Mạn liền đem phiếu cơm của nhà ăn cho cô, làm Tô Thu Nguyệt mỗi ngày tan học đều có thể đi nhà ăn của công xã mà ăn cơm, bồi bổ tốt thân thể.

Cầm phiếu cơm Tô Mạn cho, Tô Thu Nguyệt nuốt nuốt nước miếng: “Nhị Nha, em không ăn sao, đưa thẻ cho chị rồi vậy em ăn cái gì?.”

Tô Mạn cười nói: “Chị cứ cầm ăn đi, lần này chị vất vả rồi nên phải ăn uống đầy đủ dinh dưỡng để thân thể được khỏe mạnh. Chờ về sau chị có công việc, rồi lại mời em ăn ngon là được rồi.”

Tô Thu Nguyệt nhanh nhẹn gật đầu: “Chờ chị kiếm được tiền, nhất định sẽ mua thật nhiều đồ ăn ngon cho em, chị sẽ dẫn em đi tiệm cơm quốc doanh ăn nhiều món ngon nữa!”

Trên thực tế, Tô Thu Nguyệt còn chưa từng ăn ở tiệm cơm quốc doanh bao giờ, chỉ là bốc phét mà thôi.

Cầm chặt phiếu cơm Tô Mạn cho, vào buổi chiều sau khi tan học, Tô Thu Nguyệt liền đem hộp cơm của chính mình đi nhà ăn của công xã lấy cơm ăn.

Lúc cô đi lấy cơm, dùng phiếu cơm của Tô Mạn, cũng báo tên của Tô Mạn luôn. Người phát cơm tò mò hỏi: “Cháu là họ hàng của xưởng trưởng Tô à?”

Tô Thu Nguyệt có chút ngượng ngùng trả lời: “Cháu là chị gái của em ấy.”

Người phát cơm cười cười, liền đánh một con dấu sau tên Tô Mạn, sau đó múc cơm vào hộp cho Tô Thu Nguyệt. Rồi quay sang người phụ nữ đang múc đồ ăn ở bên cạnh nói: “Đây là chị gái của xưởng trưởng Tô đấy.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.