Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mất mát

Phiên bản Dịch · 1039 chữ

Nhìn lại hộp cơm của mình, Tô Thu Nguyệt liền phát hiện, bên trong vậy mà có nhiều cơm và đồ ăn hơn so với người khác.

Lập tức trong lòng trào ra một loại cảm giác tự hào, em gái của mình mặt mũi cũng thật lớn.

Trong đầu cũng càng thêm kiên định phải càng cố gắng ôn tập. Người có bản lĩnh đi ra ngoài mới có thể được người khác coi trọng.

Tô Mạn không nghĩ tới chỉ ăn vài bữa cơm, trong lòng Tô Thu Nguyệt đã thay đổi lớn như vậy. Từ hệ thống 789 nhìn đến tiến độ của nhiệm vụ, cô mới biết được tin tức này, trong lòng còn cảm thấy hơi hơi kinh ngạc.

Việc này còn tốt hơn so với dự tính của cô trước đó.

Tô Mạn ý định là cho Tô Thu Nguyệt cảm nhận được mình đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết, sau đó lại làm cho chị ấy cảm thụ một chút phúc lợi ở đơn vị, làm cho Tô Thu Nguyệt có thể cố gắng phấn đấu.

Hiện tại xem ra, kết quả đã vượt xa mong muốn.

……

Vào giữa tháng sáu , học sinh của công xã cao trung sẽ đi trong huyện tham gia thi đại học.

Nhưng các giáo viên trên cơ bản cũng không có ôm hy vọng gì, có thể thi đậu đại học là chuyện không có khả năng, bọn họ làm giáo viên cũng chưa có cái này trình độ này đâu.

Có thể thi đậu trung chuyên đã là khá lắm rồi.

Lúc này còn chưa lưu hành hình thức tổ chức đi thi, Tô Mạn cũng chỉ đưa người tới trạm xe, lại chuẩn bị thêm một ít bút máy cùng mực nước cho Tô Thu Nguyệt. Sau đó nhìn theo những học sinh đó ngồi lên máy kéo đi huyện thành.

Trừ bỏ Tô Mạn ở ngoài, người nào trong nhà có học sinh tham gia khảo thí, cũng lại đây xem náo nhiệt và dặn dò bọn họ cố gắng thi tốt.

Tô Đại Trụ cũng lại đây xem náo nhiệt, nhìn bọn Tô Thu Nguyệt đi rồi, Tô Đại Trụ một chút cũng không vội vàng: “Nhị Nha, em yên tâm đi, thành tích của Đại Nha nhà chúng ta tốt như vậy, khẳng định là không thành vấn đề.”

Tô Mạn: “……” Nếu cả nhà mà biết thành tích trước kia của Tô Thu Nguyệt đều là giả, chắc chắn anh sẽ không nói như vậy.

Cô chỉ cười lắc đầu, sau đó liền nhìn thấy Thôi Hướng Bắc ở trong đám người.

Thôi Hướng Bắc nhìn theo phương hướng mà những chiếc máy kéo đang chạy ở đằng xa, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Tô Mạn cảm thấy có thể là cậu đang nhớ tới chuyện năm đó mình thi rớt, vì vậy liền lại gần bắt chuyện: “Chủ nhiệm Thôi, anh đang nghĩ gì vậy, lò nung gạch bên kia vẫn ổn chứ?”

Thôi Hướng Bắc nghe vậy, nhìn về phía Tô Mạn. Nhìn đến khuôn mặt cười tươi rói của cô, tim cậu lập tức đập liên hồi, cậu nỗ lực duy trì ngữ khí bình thản đáp lại: “Đều khá tốt, chỉ là việc cải tiến kỹ thuật không nhanh như vậy, hiện giờ đang trong giai đoạn mày mò thêm.”

Gần đây Thôi Hướng Bắc vẫn luôn vội vàng chạy qua lại giữa hai bên, cơ hội gặp mặt Tô Mạn cũng rất ít.

Hôm nay là vừa lúc nghe Tô Đại Trụ nói em gái lớn của anh ta muốn tham gia thi đại học, cho nên cậu liền tới đây nhìn một chút, xem có thể gặp được Tô Mạn rồi nói hai ba câu hay không.

Vừa rồi cậu nhìn heo hướng của chiếc xe, cũng không phải trong lòng mất mát, mà là nghĩ xe này nhỏ như vậy, sao có thể chở được nhiều người như thế.

Thôi Hướng Bắc cảm thấy, về sau có thể nghĩ cách mua một chiếc xe lớn hơn cho công xã Bắc Hà bên này dùng, dù sao cũng phải lớn hơn chiếc xe của lò gạch trên huyện.

Tô Mạn cười nói: “Về vấn đề kỹ thuật thì cứ từ từ, cũng cần không vội vàng. Thật ra thành tích hiện tại của chủ nhiệm Thôi đã rất tốt, có rất nhiều sinh viên đều không đuổi kịp anh đâu.”

Thôi Hướng Bắc ở trước mặt Tô Mạn đã có thói quen khiêm tốn, thuận miệng liền nói: “Kỳ thật vẫn là học đại học tốt hơn, nếu học đại học là có thể học thêm kiến thức thâm sâu rồi.”

Tô Mạn: “…… Nếu không…… Thì đơn vị bên kia có thể an bài giúp anh, sang năm anh lại đi tham gia thi đại học một lần nữa đi? Dù sao hiện tại tuổi của anh cũng không quá lớn, còn có thể tiếp tục học đại học. Cố gắng ôn tập, cơ hội thi đậu đại học vẫn là rất lớn.”

Tô Mạn yên lặng tính thời gian, nếu Thôi Hướng Bắc thuận lợi thi đậu, khả năng vừa lúc có thể khích lệ học sinh cùng thi đại học trong năm đó.

Cũng không biết đây là chuyện tốt hay là xấu nữa.

Thôi Hướng Bắc lắc đầu: “Tôi không thi đâu, hiện tại tôi thích nghiên cứu về kỹ thuật và công tác hơn, không muốn lại ôm sách giáo khoa rồi ngồi gặm.”

Tô Mạn cảm thấy đồng chí Thôi Hướng Bắc này có chút khó khuyên bảo, liền nói: “Vậy anh cũng đừng mất mát, mỗi người đều có con đường thích hợp của bản thân.”

Thôi Hướng Bắc lúc này mới nghe ra Tô Mạn đây là đang an ủi mình, cậu mờ mịt nhìn mắt Tô Mạn, sau đó không được tự nhiên mà xoa xoa lỗ tai: “Không phải tôi cảm thấy mất mát. Tôi cũng tham gia thi đại học, kết quả cũng không tệ lắm. Nếu không phải vì thư thông báo trúng tuyển bị mất, khả năng tôi cũng đã đi học đại học rồi.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.