Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tưởng tượng kết hôn

Phiên bản Dịch · 1035 chữ

Tô Mạn cũng không tán gẫu nhiều ở đại đội Quả Lê, dặn dò xong xuôi cô liền đi theo Thôi Hướng Bắc đi những sang những đại đội khác.

Có xe đạp, hơn nữa Thôi Hướng Bắc làm tài xế cho cô, cho nên trong một buổi trưa Tô Mạn đi xem xét được mười mấy cái đại đội.

Thấy trời tối rồi, cô cũng dứt khoát không trở về công xã, trực tiếp quay lại đại đội Đại Kiều Loan. Còn chưa tới nới, Tô Mạn liền nghe được một trận thanh âm ục ục.

Cô dựng lỗ tai nghe, nghe xong một trận, sau đó xác định là bụng Thôi Hướng Bắc kêu vì đói: “Chủ nhiệm Thôi, anh đói bụng hả?”

Thôi Hướng Bắc: “…… Có chút, thật ra ngày thường tôi rất ít khi đói bụng, chắc do giữa trưa ăn cơm sớm quá ấy mà.”

Tô Mạn liền từ trong bao móc ra một túi bánh bắp đưa cho anh: “Ăn một chút gì lót bụng đi. Hôm nay vất vả cho anh rồi.”

Thôi Hướng Bắc lúc này đã sớm ngượng ngùng đỏ mặt rồi, lỗ tai cũng bị đỏ ửng: “Không cần không cần.”

“Khách khí gì, hôm nay nếu không phải nhờ có anh, tôi cũng không thể đi được nhiều nơi như vậy. Đừng ngại, cầm lấy rồi ăn đi.” Đối với việc có thể giúp đỡ cho đồng nghiệp, Tô Mạn vẫn luôn rất hào phóng. Trước kia thời điểm ở đơn vị, cô còn thường xuyên mời nghiệp vụ ăn cơm nữa là.

Thôi Hướng Bắc liền tiếp nhận bắp bánh bỏ trong miệng ăn. Vừa ăn còn cùng Tô Mạn nói: “Xưởng trưởng Tô, về sau công tác như vậy, cô hãy sắp xếp xuống dưới, đừng tự mình làm chi cho mệt.” Hôm nay nếu là anh không đi theo, Tô Mạn tự đạp xe lại đây, chắc là mệt đến nỗi rã người.

Anh đang lo lắng cho Tô Mạn, sợ về sau vào thời điểm anh không biết, cô liền đi đến mấy cái đại đội này.

Tô Mạn không chút nào để ý nói: “Không có việc gì, lúc này khổ một chút đều là đáng giá. Hiện tại ăn khổ, để đổi lấy vinh hoa phú quý về sau nha.”

Nói xong, cô cũng tự nhiên bắt đầu rót canh gà: “Anh ngẫm lại xem, chờ nhiều năm về sau anh nhớ lại, phát hiện thời điểm tuổi trẻ chính mình làm không ít sự tình, đi qua không ít con đường, xem qua không ít phong cảnh. Có phải hay không cảm thấy đặc biệt có ý nghĩa? Ví dụ như lần xây dựng trường học này, chờ về sau lớn tuổi, thời điểm quay về chốn cũ, ngẫm nghĩ chính mình đã từng ở chỗ này xây dựng trường học, đây là dấu ấn mà mình đã lưu lại. Con người một đường đi về phía trước, cũng phải chừa cho mình chút kỷ niệm để nhớ...”

Thôi Hướng Bắc trước nay không nghĩ tới tương lai thế nào, anh cảm thấy lời nói của Tô Mạn luôn có một loại ma lực, theo thanh âm của cô đi mường tượng cái loại cảnh tượng này. Sau đó, anh liền nghĩ đến tương lai chính mình một ngày nào đó tóc đều bạc hết, một lần nữa đi vào nơi này, hồi ức chính mình hiện tại làm những gì. Trong lòng có chút phiền muộn cùng miên man.

Anh cảm thấy chính mình phải làm càng nhiều việc hơn, lưu lại càng nhiều dấu ấn, mới có thể làm chính mình trong tương lai sẽ không thất vọng.

Anh cong miệng cười cười, suy nghĩ cẩn thận chính mình vì sao sẽ tưởng tượng cùng xưởng trưởng Tô kết hôn.

Bởi vì, ở cùng cô anh mới có thể sống có ý nghĩa. Không giống trước đây, ngày qua ngày cứ mơ mơ hồ hồ như một giấc mộng.

Anh nhất thời kích động, không nhịn được nói: “Xưởng trưởng Tô, về sau có cơ hội, chúng ta cùng nhau trở về thăm chỗ này nha.”

Tô Mạn nói: “Được.”

Thôi Hướng Bắc nghe được cô đáp ứng, kích động thiếu chút nữa từ trên xe rơi xuống. Sau đó liền nghe Tô Mạn nói tiếp: “Chờ về sau tôi sẽ tổ chức một chuyến đi cho các thanh niên trí thức quay về thăm công xã Bắc Hà, gọi là chuyến du hành hồi ức, để họ nhìn lại tuổi trẻ của chính mình.”

Cái này về sau giống như rất lưu hành. Rất nhiều thanh niên trí thức tuổi tác lớn đều sẽ về địa phương cũ tham quan một chút. Liên lạc cảm tình đồng thời còn có thể mở rộng mối quan hệ. Loại chuyện tốt này nếu Thôi Hướng Bắc không nói, cô cũng sẽ làm.

Thôi Hướng Bắc: “……” Ý của anh không phải như vậy mà?

…………

Ngày 28 tháng sáu, công xã Bắc Hà thông báo buổi thi tuyển chọn giáo viên bắt đầu.

Thời gian này cũng không tính sớm. Sau khi thi xong, còn phải cần một đoạn thời gian để chấm bài thi, sau đó công bố tên.

Những người thông qua tuyển chọn, còn phải trải qua một đợt huấn luyện. Dạy bọn họ làm giáo viên chính thức phải giảng bài như thế nào. Không thể giao học trò cho một đám người chưa từng làm giáo viên được. Sau đó còn phải chuẩn bị khai giảng và các hoạt động linh tinh.

Địa điểm thi chính là phòng học của trường tiểu học công xã.

Ngày khảo thí này, mấy trăm thanh niên trí thức sôi nổi từ các địa phương trong công xã chạy tới, trong nhóm người còn có rất nhiều người lớn tuổi, thậm chí 40 -50 tuổi cũng có.

Bọn họ cũng đều là thành phần trí thức, cũng từng làm qua giáo viên. Sau này quốc gia thay đổi chế độ, nên không thể tiếp tục dạy học, về nhà làm nông. Sau này, khi quốc gia thành lập lại cũng không có cơ hội.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.