Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thương cảm

Phiên bản Dịch · 1017 chữ

Tô Mạn nghe vậy, mắt sáng rực lên, cô nhỏ giọng hỏi: “Có tin tức gì sao?”

“Cũng không có tin tức gì, chỉ là chủ tịch Nhậm bên này khen tôi vài lần, chính là ý tứ đó. Khả năng phải đợi cơ hội tới thôi. Bên kia rốt cuộc không có vị trí nào bỏ trống.”

Tô Mạn cảm thấy nếu chủ tịch Nhậm đã mở lời như thế, chính là đang cân nhắc điều ai đi thì hợp lý. Vị trí sớm hay muộn cũng sẽ có người ngồi vào.

“Có cơ hội tôi sẽ giúp chị chú ý thông tin từ bên trên.”

Chủ nhiệm Hách cao hứng cầm tay cô: “Được, tôi ở đây chờ tin tốt của cô. Từ nay về sau, công xã chúng ta cũng có người công tác trên huyện rồi.”

Lúc sau rời đi, Tô Mạn liền xách theo hành lý của bản thân, đến xưởng gia cụ bên kia cùng nhóm công nhân nói lời tạm biệt.

Nhóm sư phó biết cô phải đi, ai cũng bày tỏ luyến tiếc cùng đau lòng. Bọn họ đều biết xưởng gia cụ ban đầu do một tay Tô Mạn lập nên. Không có Tô Mạn, đương nhiên cũng không có bọn họ ở đây công tác.

Hơn nữa cùng Tô Mạn ở chung một thời gian dài, cũng biết được cô thực sự rất có năng lực, bọn họ lo lắng lúc sau cô đi rồi, xưởng gia cụ sớm hay muộn cũng xuống dốc. Về sau mất đi công việc hiện tại, chỉ có thể quay về tiếp tục công tác trồng trọt như trước kia.”

Tô Mạn cổ vũ nói: “Mọi người mau vực dậy tinh thần hoàn thành tốt công tác đi, học tập nhiều sáng tạo nhiều, đặt mục tiêu sản xuất ra ngày càng nhiều gia cụ hữu dụng. Chỉ cần chất lượng sản phẩm tốt, đương nhiên không cần lo lắng tương lai sau này của xưởng gia cụ.”

Được cô cổ vũ một phen, nhóm thợ mộc của xưởng gia cụ lúc này mới tìm về được chút niềm tin vào bản thân.

“Xưởng trưởng Tô, ngày sau cô phải thường xuyên trở về chỉ dạy chúng tôi đó.”

“Được, tôi sẽ ghi nhớ.” Tô Mạn cười đồng ý. Sau đó lại xách theo hành lý hướng lò gạch bên kia mà đi.

So với xưởng gia cụ, Tô Mạn đối với lò gạch có nhiều hơn một phần cảm tình. Tin tức cô phải đi đã sớm truyền tới lò gạch bên này, thời điểm cô tới nơi, nhóm sư phó đều mang một bộ mặt rầu rĩ không vui nhìn cô, lò gạch vốn dĩ mọi hôm bận rộn lúc này lại an tĩnh kỳ lạ, chỉ có âm thanh máy móc không biết buồn vui rè rè vang lên.

Kế toán Từ hỏi: “Xưởng trưởng Tô, hôm nay cô phải đi rồi à?”

Tô Mạn nói: “Ngày mai sẽ lên đường, hôm nay lại đây nhìn mọi người một chút.”

Nhìn thấy bộ dạng không mấy vui vẻ của công nhân trong xưởng, cô liền cầm loa khuếch đại âm thanh, tự hào nói: “Các đồng chí, lò gạch số hai của chúng ta hiện tại phát triển ngày càng rực rỡ, đều là bởi vì nỗ lực không ngừng nghỉ của toàn thể công nhân có mặt tại đây, cùng mọi người công tác thời gian qua, tôi thật sự đã vô cùng vui vẻ, thực may mắn khi được làm việc cùng mọi người. Hy vọng sau khi tôi rời đi rồi, tương lai lò gạch chúng ta còn có thể ngày càng rực rỡ hơn.”

Có công nhân hô to hưởng ứng: “Xưởng trưởng Tô, tôi sẽ làm việc thật tốt. Mỗi ngày đều sẽ chăm chỉ thiêu gạch, tuyệt đối không kéo chân xưởng chúng ta.”

“Xưởng trưởng Tô, cô cứ yên tâm về chúng tôi, tôi từ trước tới nay chưa bao giờ trộm lười biếng.”

Còn có người trẻ tuổi kích động hô: “Lò gạch chính là ngôi nhà thứ hai của tôi, tôi yêu nhà của tôi lắm.”

“Xưởng trưởng Tô, chúng tôi khẳng định sẽ càng làm càng tốt. Chúng tôi còn chuẩn bị sẵn sàng nhận giải lò gạch đệ nhất siêu việt đây.”

Mạnh miệng như thế, những công nhân khác cũng ha ha cười vang. Không khí lúc này mới sinh động hẳn lên.

Công nhân bị chê cười đương nhiên không phục, còn thật đúng lý hợp tình mà lên tiếng phản bác: “Cười gì mà cười, trên huyện còn cùng lò gạch chúng ta đoạt người, như thế không phải chứng minh lò gạch chúng ta so với trên huyện bọn họ tốt hơn à, bọn họ không phải chỉ hiếm lạ xưởng trưởng Tô cùng chủ nhiệm Thôi đâu.”

Lời này nói nghe rất có đạo lý.

Tô Mạn cười nói: “Đây là chính miệng mọi người nói đấy, sau này tôi lên huyện rồi vẫn sẽ luôn chú ý mọi người.”

“Không vấn đề gì, chúng tôi có chủ nhiệm Thôi, kỹ thuật của chủ nhiệm Thôi rất tốt, tôi không sợ bị tụt lại.”

Nhóm công nhân lò gạch lại được một trận cười dài.

Thôi Hướng Bắc đứng trong đám người cũng không quản bọn họ. Cứ để bọn họ thỏa sức cười đùa.

Chờ Tô Mạn rời đi, anh mới chấn chỉnh mọi người tiếp tục công tác, không được chậm trễ chuyện chính.

Kế toán Từ có chút thương cảm, người thanh niên này toàn bộ thời gian đều vội vội vàng vàng làm việc, cô thực bất đắc dĩ hướng anh khuyên nhủ: “Chủ nhiệm Thôi, cậu làm việc theo cảm tính quá rồi đấy. Xưởng trưởng Tô đều phải đi rồi, thế mà còn ở đây bình tĩnh công tác như thế.”

Độc thân cả đời cũng xứng đáng đi, chả khác gì khúc gỗ cứng ngắc, đối tượng như thế làm gì có cô gái nào muốn chứ. Cô nói xong liền chán nản bỏ đi.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.