Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không cần hâm mộ

Phiên bản Dịch · 1042 chữ

Thôi Hướng Bắc tùy ý nhìn cô một cái, trên mặt như cũ không có nhiều biểu cảm. Trong lòng buồn cười nghĩ thầm, anh đau buồn cái gì chứ, hiện tại cơ hội lên huyện còn rất nhiều, còn sợ không nhìn thấy người sao.

Sau khi chấn chỉnh nhóm công nhân tiếp tục công tác, Thôi Hướng Bắc liền vội vàng đuổi theo, rốt cuộc đuổi kịp Tô Mạn đã rời khỏi lò gạch được một lúc: “Xưởng trưởng Tô, tôi quên nói với cô, ngày mai tôi muốn đi lò gạch trên huyện bên kia một chuyến, ngày mai chúng ta cùng nhau đi đi. Tôi cũng muốn thay mặt những công nhân khác đưa tiễn cô.”

Tô Mạn gật gật đầu: “Được thôi, thế sáng mai gặp.”

Thôi Hướng Bắc nhìn theo đến khi bóng dáng cô dần khuất xa, tâm tình cao hứng nện nắm tay vào không khí, điều chỉnh tâm trạng quá mức của bản thân, một hồi lâu sau mới nhẹ nhàng rảo bước trở về lò gạch.

……

Buổi tối, tại nhà họ Tô, người một nhà cùng nhau chúc mừng lần thăng chức này của Tô Mạn. Hiện tại đây chính là chuyện hệ trọng nhất trong nhà.

Tô Thu Nguyệt vẻ mặt hâm mộ nhìn Tô Mạn: “Em út à, em nói một chút sao em lại có tiền đồ đến thế vậy.”

Lâm Tuyết Cúc tủm tỉm cười nói: “Đại Nha, em cũng không cần hâm mộ, thành tích của em hiện tại tốt như thế, chỉ cần gắng sức thi đậu đại học liền có thể lên thành phố rồi, không phải sao?”

Tô Thu Nguyệt: “....” Chị dâu khẳng định là cố ý.

Lý Xuân Hoa trừng mắt cảnh cáo nhìn hai người chị dâu em chồng, sau đó quay sang Tô Mạn cười nói: “Con gái à, thủ tục đã chuẩn bị tốt chưa, hành lý cũng đã thu xếp ổn thỏa rồi chứ?”

“Đều đã chuẩn bị ổn thỏa cả rồi, cũng không có nhiều vật dụng cần mang theo. Hiện tại tiết trời trở lạnh, con chỉ cần mang theo hai bộ quần áo thay đổi qua lại là được. Ngày sau con sẽ rất ít khi về nhà. Công việc trên huyện rất bận rộn, một tháng chỉ có duy nhất một ngày nghỉ.”

“Không sao cả, công việc quan trọng. Đi xa nhà, nhất định phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, đừng suốt ngày lo lắng chuyện trong nhà. Mọi chuyện đều có ba anh trai con lo rồi.”

Tô Mạn gật gật đầu, hướng về ba anh trai bên kia nói: “Anh, sau này em phải lên trên huyện rồi, chuyện trong nhà liền phó thác cho mọi người. Các anh nhớ giúp em lo toan chu đáo chuyện trong nhà, với cả quan tâm chăm sóc cha mẹ nhé.”

Trong huyện bố trí cho Tô Mạn chức vụ cán bộ ở phòng tổ chức.

Việc này là do thư ký Lâm cố tình sắp xếp, bởi vì phòng tổ chức trong huyện có sự liên kết nhiều về mặt nhân sự, mà các thành tích trước đây của Tô Mạn phải dựa vào sự liên kết với một số người khác mới có thể đạt được.

Vì thế ông ấy cho rằng việc sắp xếp Tô Mạn làm việc ở đây, sẽ giúp cô có cơ hội tiếp xúc với nhiều nhân viên khác trong huyện, như vậy sẽ hỗ trợ cho sự phát triển công việc của cô.

Ngoài ra phòng tổ chức cũng có vị trí đang cần tuyển dụng.

Tô Mạn được bí thư Lý đưa đến phòng tổ chức, ở trong huyện, phòng tổ chức có danh tiếng lớn, nhưng không có nhiều người.

Chỉ có trưởng phòng và phó phòng, cùng vài cán bộ bình thường, tổng cộng mới có năm người, thêm Tô Mạn mới đến nữa là sáu.

Trưởng phòng họ Nghiêm, khuôn mặt cũng giống y như họ vậy, thoạt nhìn đặc biệt nghiêm túc, mặt chữ điền, mắt một mí và hiếm khi nói cười. Chỉ nhìn Tô Mạn gật đầu đủ để cho những người khác và Tô Mạn hiểu ý.

Phó phòng họ Chu, thân hình gầy gò, gương mặt luôn tươi cười, cho dù không cười cũng nhìn rất tươi, thoạt nhìn rất thân thiện.

Phó phòng Chu cười nói: “Đồng chí Tô Mạn, nghe nói cô ở công xã Bắc Hà làm việc rất giỏi, lại còn đạt được rất nhiều thành tích. Trong huyện rất đề cao những người có năng lực. Nhưng nếu so với các đồng chí khác trong phòng chúng ta thì chưa bằng đâu.”

Tô Mạn nghe những lời ấy liền có chút lo lắng, cảm thấy nhìn người quả thật không thể chỉ nhìn bề ngoài. Phó phòng này nếu không phải là người hay làm khó cấp dưới thì chính là không vừa ý cô.

Tô Mạn khiêm tốn nói: “Đây đều là thành quả của sự đồng tâm hiệp lực của các đồng chí trong công xã, không phải của một mình tôi. Mọi người trong huyện biết đến tôi chỉ là vì tôi hay đến đây và tiếp xúc nhiều với họ thôi.”

“Đồng chí cũng thật khiêm tốn.” Phó phòng Chu cười nói.

Tô Mạn và các đồng chí khác cũng chào hỏi qua một chút. Các cán bộ ở đây đều là những đồng chí kỳ cựu, trong đó có hai người khá lớn tuổi, cán bộ Ngô và cán bộ Từ đều đã ngoài bốn mươi. Cán bộ Ngô ít khi nói cười, còn cán bộ Từ cũng không có mấy phần nhiệt tình.

Còn có một nữ đồng chí khác, thật ra tuổi còn rất trẻ, khoảng hai mươi mấy, tên là Hứa Thanh, nghe nói là sinh viên trên tỉnh mới được điều đến đây từ năm ngoái.

Cô lịch sự chào hỏi Tô Mạn, sau đó hai người trò chuyện cùng nhau vài câu.

Chờ mọi người chào hỏi xong, phó phòng Chu chỉ vào vị trí trống cạnh cửa: “Tiểu Tô, đó là vị trí của cô. Cô tới sau, chỉ còn vị trí đó, cô đừng để ý nha.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.