Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gây khó dễ

Phiên bản Dịch · 1016 chữ

“Phó phòng Chu gặp ai cũng đều cười.” Ngô Tiểu Hội nhỏ giọng nói: “Anh ta không thích chị là có nguyên nhân. Em nghe nói anh ta định đưa người nhà vào phòng tổ chức. Người thân của anh ta ở trong cục nông nghiệp, cục nông nghiệp có thể xem như cấp trên của phòng tổ chức, đương nhiên người nhà sẽ được săn sóc chu đáo. Em còn nghe nói mọi chuyện đang thu xếp rồi, nhưng thư ký Lâm lại đưa chị vào làm. Cũng không biết có phải là thật hay không, dù sao chị cũng đừng quá lo lắng, tốt xấu gì chị cũng do thư ký Lâm điều đến, sợ gì chứ?”

Tô Mạn cảm thấy Ngô Tiểu Hội suy nghĩ quá đơn thuần. Ở trong đơn vị, cho dù cô được cấp trên che chở, cũng không thể tránh khỏi việc bị người trong phòng làm khó. Đây là điều bất khả kháng.

Mà phó phòng Chu lại chính là người lãnh đạo trực tiếp của cô, nếu anh ta gây khó dễ thì rất nhiều việc cô sẽ không thể hoàn thành tốt.

Tuy nhiên cái tin này rất quan trọng, cô cười với Ngô Tiểu Hội và nói: “Tối nay ra ngoài ăn cơm, chị mời.”

Ngô Tiểu Hội cắn một miếng bánh, kinh ngạc nhìn cô: “Đi ăn ư? Nhưng buổi tối nay nhà ăn chắc chắn có món ngon.”

Tô Mạn nghiêm túc suy nghĩ: “Cũng đúng, món ngon thì không thể bỏ lỡ, vậy trưa mai thì sao? Chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm xem như là để chúc mừng một chút, nhân tiện, em giúp chị tìm hiểu một vài thứ ở đây. Chị vừa mới đến, cũng chưa biết chỗ nào để đi.”

“Chuyện đó đương nhiên không thành vấn đề.”Ngô Tiểu Hội vui vẻ cười nói, bình thường cô cũng không có nhiều cơ hội đi tiệm ăn. Càng chưa kể là được mời.

Sau bữa ăn, tình bạn giữa hai người tiến thêm một bước. Ngô Tiểu Hội còn đồng ý buổi chiều sau khi tan sở sẽ cùng Tô Mạn dọn dẹp ký túc xá.

Buổi chiều trong phòng làm việc, Tô Mạn yên lặng xem văn kiện công tác, học tập nội dung công việc của phòng tổ chức và xây dựng ý tưởng.

Đối với nhiều người thì đây chẳng qua là giả vờ ra vẻ, nhưng đối với Tô Mạn mà nói đây là một phần vô cùng quan trọng. Những tài liệu này đã được xếp vào mục tài liệu học tập, thì chắc chắn rất đáng để nghiên cứu. Nếu muốn mau chóng hòa nhập vào đơn vị, thì nhất định phải nắm bắt các tài liệu này thật tốt.

Cô vừa đọc vừa ghi chép vào sổ tay của mình. Đây là những điều lệ hoặc quy định đã được ký kết.

Trong văn phòng những người khác thản nhiên liếc nhìn cô, thấy cô đang nằm trên bàn đọc tài liệu, liền cảm thấy thật đáng chê trách.

Hứa Thanh đi rót nước, khi đi ngang qua chỗ Tô Mạn,nhìn sang thấy cô đang viết thì tỏ vẻ kinh ngạc, rồi tiếp tục đi rót nước, lúc quay lại liền giả bộ lơ đãng nói với Tô Mạn: “Văn phong của đồng chí Tô Mạn thật sự rất hay, không giống như một người tốt nghiệp trung học cơ sở.”

Tô Mạn ngẩng đầu lên nói: “Ngày thường tôi rất thích luyện chữ.”

Hứa Thanh nói: “Cô mà không nói thì nhìn chữ cô, tôi còn tưởng rằng cô là sinh viên đấy chứ.”

Tô Mạn nhận ra rằng cô ta cứ mở miệng là học sinh trung học, rồi lại sinh viên. Đây rõ ràng là đang muốn ám chỉ bằng cấp của cô kém mà.

Cô cười nói: “Cán bộ Hứa, cô đừng khen tôi. Tôi cũng không tin đâu, chi bằng cô viết mấy chữ cho tôi xem thử, coi chữ tôi có giống chữ của sinh viên thật không.”

Nói xong Tô Mạn lại nghĩ thầm, để xem cô có dám viết hay không. Nếu cô viết giỏi hơn, thì chứng minh những lời vừa nói kia đều là nói hươu nói vượn, bịa đặt, còn nếu cô viết kém hơn tôi, chứng tỏ một sinh viên thật sự lại kém cỏi hơn một học sinh trung học cơ sở.

Hứa Thanh cũng lập tức phản ứng lại, bình tĩnh liếc nhìn Tô Mạn một cái, sau đó ngồi yên lặng tại chỗ, giống như chưa từng có cuộc nói chuyện trước đó với Tô Mạn.

Cán bộ Ngô và cán bộ Từ ngẩng đầu liếc nhìn hai người một cái, thầm nghĩ hai người kia tuổi còn nhỏ, Hứa Thanh là sinh viên lớn hơn Tô Mạn vài tuổi, nhưng dường như lại đối lập nhau, rất thiếu kiên nhẫn.

Trải qua chuyện đó, Tô Mạn cảm giác được tính tình Hứa Thanh không được tốt cho lắm.

Cô cũng không chủ động nói chuyện, tiếp tục xem văn kiện của mình.

Sau khi tan sở, cô chào hỏi cán bộ Ngô và cán bộ Từ rồi đi về phòng ngủ.

Ngô Tiểu Hội sớm đã ở dưới lầu chờ cô: “Chị đã lãnh chổi chưa?”

Ở trong đơn vị này, mọi thứ đều được cung cấp. Không cần phải bỏ tiền ra mua.

Tô Mạn gật đầu: “Đều lãnh rồi.”

“Thiếu gì cứ đi lãnh, đừng có ngại. Cứ tỏ ra là chính mình thôi, không cần quan tâm đến người khác nghĩ gì cả.”

Ngô Tiểu Hội cho rằng mình là tiền bối, tuy rằng Tô Mạn có thể giỏi và có nhiều kinh nghiệm công tác hơn so với cô, nhưng cô cũng là muốn chỉ dẫn cho người đến sau, vậy nên rất nhiệt tình.

Về đến ký túc xá, Ngô Tiểu Hội cảm thấy cực kì hâm mộ khi Tô Mạn có phòng đơn: “Chị đúng là sướng nha, ở một mình một phòng như này thật là thoải mái!”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 95

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.