Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hâm mộ

Phiên bản Dịch · 1030 chữ

Ngô Tiểu Hội quá hâm mộ cô ấy rồi. Một phòng đơn đó, không phải ai cũng được đơn vị phân cho đâu. Những người độc thân như bọn họ, nhiều nhất chỉ được phân cho ở ký túc xá dành cho những người độc thân mà thôi, phải ở chung ba bốn người một phòng. Nhưng như vậy cũng là tốt hơn rất nhiều so với nhiều thanh niên độc thân khác trong xưởng rồi. Chờ đến lúc kết hôn, nếu còn phòng trống, bọn họ có thể lên xin một cái phòng đơn dành cho cặp vợ chồng mới cưới.

Như Tô Mạn, vừa tới đã được đơn vị phân cho một phòng, thật khiến người khác hâm mộ.

Phòng đơn của Tô Mạn cũng không lớn, chắc là phòng đơn nhỏ nhất bên trong dãy phòng ở, chỉ đủ để sắp xếp một cái giường đệm cùng một cái bàn nhỏ. Nhưng dù sao cũng là phòng đơn, so với ký túc xá độc thân thì thoải mái hơn nhiều.

Ngô Tiểu Hội nhanh nhẹn giúp đỡ cô quét rác, cùng cô nói một ít tình huống về nơi này: “Phòng ở này của cô làm bao nhiêu người ghen tỵ đấy.”

Tô Mạn cầm giẻ lau chùi mặt bàn nói: “Có thể là tổ chức chiếu cố người mới đến như tôi. Mọi người về sau tới thời điểm kết hôn, nếu còn tiếp tục làm việc ở đây khẳng định có thể được phân một phòng ở lớn hơn chỗ này của tôi nhiều.”

Ngô Tiểu Hội nói: “Còn chưa biết có thể xin được hay không nữa. Dù sao những người nhận được đãi ngộ giống như cô ở đơn vị này thường chỉ có sinh viên thôi. Nhưng mà những sinh viên đó cũng phải ở ghép hai người một phòng. Tại vì ở huyện uỷ, số phòng đơn cũng không nhiều lắm. Đơn vị ta thì không được xây nhà thêm như ở các nhà máy khác, bên đó bọn họ đang rầm rộ xây thêm rất nhiều phòng ở.”

Đơn vị của Chính phủ và các nhà máy có quy cách quản lý nhân sự không giống nhau. Công nhân làm việc trong nhà máy sẽ không bị điều động đi nơi khác, có thể hiểu là làm tại đây cả đời. Cho nên bọn họ sẽ tiêu tiền xây dựng phòng ở.

Nhưng ở đơn vị của Chính phủ cứ mấy năm lại điều động người đi một lần, sẽ không làm mãi ở một chỗ, chỗ nào cần điều động thì phải đi. Với họ, tự bỏ tiền ra xây nhà là không có khả năng, chỉ có thể chờ đơn vị tự xây dựng. Nhưng Chính phủ cũng không có tiền, đành phải chấp nhận có sao ở vậy.

Phòng ở nhỏ, tùy ý quét tước sửa sang lại một chút liền sạch sẽ. Hai người cùng sang nhà ăn bên kia ăn cơm.

Trong lúcăn cơm, Tô Mạn và Ngô Tiểu Hội cùng xác nhận lại buổi hẹn ăn cơm trưa ngày mai.

“Khẳng định sẽ đi mà, tôi đã giúp cô hẹn tổng cộng bốn người, đều làm trong Phụ Liên ta. Nhưng mà cô có đủtiền không, đừng chọn thứ quá đắt, ngày mai mỗi người ăn chén mì là được rồi. Không cần quá khách sáo đâu.” Cô ấy lo lắng Tô Mạn từ công xã lên đây, lại còn trẻ tuổi như vậy, làm sao có nhiều tiền.

Tô Mạn cười nói, “Tôi đã mời khách khẳng định sẽ đủ tiền mà. Yên tâm đi, tiền ăn cơm tôi đã chuẩn bị trước rồi.”

Hai người ha ha cười cười. Ở bàn cách đó không xa, Hứa Thanh liếc mắt nhìn thoáng quahai người bọn họ. Trên mặt côtoát lên vẻ không hài lòng.

“Nhìn cái gì đấy?” Bạn cùng phòng của Hứa Thanh tên là Hướng Hồng hỏi. Hướng Hồng cùng Hứa Thanh là sinh viên cùng một đợt tuyển vào nơi này. Cho nên hai người được phân vào cùng một phòng ở. Hứa Thanh làm bên tổ chức bộ, còn Hướng Hồng làm ở bộ môn công táctuyên truyền.

“Nhìn xem người ta có ba đầu sáu tay hay không.” Hứa Thanh không vui, bưng bát canh hớp lên một ngụm.

Hướng Hồng cũng nhìn về phía hai người Tô Mạn, nói: “Đây là cái người đoạt phòng ở với cô hả? Tuổi nhìn cũng không lớn, sao bên trên coi trọng cô ta vậy?”

Cô cùng Hứa Thanh vẫn luôn muốn một cái phòng đơn. Nhưng vì bọn họ là sinh viên, bên trong đơn vị lại không có chính sách này, chỉ có thể xin xét duyệt phòng ở, mà lúc hai người được tuyển vào, đơn vị lại không còn phòng trống cho nên đã xếp hai người vào cùng một phòng. Từ đó về sau Hứa Thanh luôn nhớ mãi chuyện này. Chờ đến khi đơn vị có phòng trống, Hứa Thanh ngay lập tức xin xét duyệt, kết quả là đơn xin của cô còn chưa được xem, phòng đơn thì không còn, đơn vị đã phân nó cho một cán bộ nho nhỏ đi lên từ công xã.

Hứa Thanh không vui nói: “Ai biết được, tôi đã xem qua hồ sơ của cô ấy, chỉ có bằng tốt nghiệp cấp hai, còn chưa tới mười tám tuổi đâu. Nghe cấp trên nói là ở dưới công xã làm ra thành tích tốt cho nên được điều lên…… Phía dưới công xã thì có thể có cái gì tốt được chứ? Nhiều thành phần trí thức đi xuống phía dưới còn chưa làm nêntrò trống gì, cô ta chỉ là một con nhóc còn hỉ mũi chưa sạch thì có thể làm được cái gì đây? Không biết là con ông cháu cha nhà ai nữa.”

Hướng Hồng nghe vậy cũng cảm thấy hơi khó chịu, ở đâu cũng thế, cần phải có thứ tự trước - sau. Đằng này cô ta là người mới đến, lại chỉ là một học sinh trung học, dựavào đâu mà được ở phòng đơn. Càng nghĩ càng bực.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.