Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không hài lòng

Phiên bản Dịch · 1015 chữ

Cũng may chủ nhiệm Tiết không thèm để ý mấy người bọn họ, mà đi tìm người phục vụ gọi đồ ăn. Hôm nay trong nhà cô ta có khách, muốn mua hai món ăn ngon ở tiệm cơm quốc doanh bên này mang về chiêu đãi người ta.

Kết quả nhận được câu trả lời: một món không có, hai món lại càng không có.

“Vậy tại sao trên bàn mấy người kia có đồ ăn?” Tiết chủ nhiệm chỉ về phía bàn của Tô Mạn.

Chu Lan nhíu mày nói:” Là do người ta tới sớm. Lần sau cô tới sớm một chút cũng có.” Chẳng phải chỉ là một chủ nhiệm Phụ Liên thôi sao?Ta sợ ngươi chắc. Ta liền không cho ngươi gọi món đó, ngươi có thể như thế nào?

Chủ nhiệm Tiết không hài lòng, cô mím môi, cố gắng kìm nén giận dữ, tùy tiện chọn hai cái đồ ăn rồi rời đi.

Chờ bóng cô ấy biến mất hẳn, mấy cô bé mới nhẹ nhàng thở ra rồi giống hệt nhau đưa tay lên vỗ vỗ ngực.

“Ngày mai khẳng định sẽ bị mắng.” Một cô bé lên tiếng.

Tô Mạn nói: “Tại sao vậy?”

“Gần đây, chủ nhiệm Tiết tâm tình đặc biệt không tốt, thường xuyên mắng chửi người.”

Nói xong, cô ấy dừng một chút, lại nói thêm: “Tôi thật sự không hiểu tại sao cô ta thích mắng chửi người khác đến vậy?Chủ tịch Nhậm dạo gần đây còn đặc biệt bất mãn với cô ta.”

Tô Mạn nghe thế, liền nhớ tới lời ám chỉ lúc trước củachủ nhiệm Hách. Chủ nhiệm Hách đã nói rằng nếu có chỗ trốngtrong Phụ Liên,Chủ tịch Nhậm sẽ điều ngay cô qua bên đó. Bây giờ xem ra chỗ trống mà chủ nhiệm Hách nói hẳn là chỉ vị trí chủ nhiệm của cô Tiết.

Đối với kết quả này, Tô Mạn đang rất mong chờ. Cô muốn công tác lâu dài trên huyện, dĩ nhiên là hy vọng có bạn bè càng nhiều càng tốt. Nếu có vấn đề gì xảy ra, người ta sẽ không đổ thêm dầu vào lửa.

Mấy cô bé dù sao vẫn là tuổi trẻ, không nghĩ nhiều như vậy, tuy rằng họ có một chút lo lắng, nhưng khi đứng trước một bàn đầy đồ ăn ngon, họ liền đem những lo lắng đó ném sang một bên. Trời đánh còn tránh miếng ăn cơ mà.

Ngày hôm sau đi làm, quả nhiên chủ nhiệm Tiết nổi giận đùng đùng. Chuyên môn nhằm vào mấy người Ngô Tiểu Hội hôm qua ăn cơm cùng Tô Mạn.

“Tốt xấu gì cũng là cán sự đơn vị, còn tụ tập ăn cơm, các cô làm như vậy gây ra ảnh hưởng không tốt. Dân chúng đều không được ăn no, mấy người các cô làm cán bộ còn ăn thịt cá. Các cô thử nghĩ xem các cô có xứng đáng với hai từ cán bộ không?”

Mấy cô bé liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều cúi đầu trầm mặc.

“Tất cả về viết kiểm điểm cho tôi, về sau nếu còn tái diễn, để tôi nhìn thấy, tôi liền thông báo phê bình.”

Chủ tịch Nhậm từ trong văn phòng đi ra, liếc mắt nhìn chủ nhiệmTiết, nói: “Chủ nhiệm Tiết. Cô lại làm loạn gì vậy?”

Trong giọng nói rõ ràng mang theo trách cứ.

Chủ nhiệm Tiết được lời này của chủ tịch Nhậm, sắc mặt khó coi, vội đáp: “Tôi chỉ phê bình mấy người này xa hoa lãng phí. Trong ngày nghỉ, bọn họ dám đi tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, Chuyện này sẽ gâyảnh hưởng không tốt cho Tổ chức.”

Chủ tịch Nhậm nhìn mấy người Ngô Tiểu Hội, lại nhìn chủ nhiệm Tiết, nói: “Sao cô biết mấy người bọn họ đi tiệm cơm quốc doanh? Cô cũng đi đúng không?” Nói xong, chủ tịch Nhậm quay sang hỏi mấy cô bé: “Các cô cũng nhìn thấy nhiệm Tiết phải không?”

Mấy người còn lại nhanh chóng gật đầu.

Chủ nhiệm Tiết: “……”

Chủ tịch Nhậm nghiêm mặt nói: “Không cần biết cô có đi hay là không đi, nếu những đồng chí khác có tới đó, cô cũng không thể tùy tiện phê bình họ như vậy. Đây là quyền tự do của các đồng chí ấy. Tiệm cơm quốc doanh được Quốc gia cho phép mở cửa, nghĩa là người ta được phép tới đó ăn cơm. Không có cái gì gọi là ảnh hưởng không tốt ở đây hết. Hiện tại nhiệm vụ quan trọng của Phụ Liên chính là đoàn kết các đồng chí lại với nhau mà không phảichia rẽ từ bên trong.”

Những lời này của chủ tịch Nhậm chính là đang chụp cho chủ nhiệm Tiết một cái mũ thật lớn ở trên đầu.

Chủ nhiệm Tiết trong lòng đang sôi trào lửa giận. Nhưng vì e ngại với uy nghiêm của chủ tịch Nhậm, cô ta không dám phản bác lại, chỉ có thể thở phì phì bỏ đi.

Nhìn theo bóng dáng cô ta,chủ tịch Nhậm cau mày: “Người gì đâu mà kỳ cục.”

Chủ nhiệm Tiết sau khi rời khỏi đó, liền đi thẳng về hướngvăn phòng huyện trưởng. Bên này sau khi chủ tịch Nhậm nghe được tin tức, càng tỏ ra khó chịu với cô ta hơn.

Chủ tịch Nhậmbiết rõ từ khi huyện trưởng Cao được điều tới đây, chủ nhiệm Tiết liền bắt đầu náo loạn. Cô ta coi trời bằng vung vì nghĩ mình có người ở đằng sau chống lưng, cần gì phải nể nang ai nữa. Cả ngày cô ta không làm được một chuyện gì đúng đắn, nhưng lại chuyên mônlàm náo loạn. Người như vậy, sớm hay muộn cũng phải khai trừ ra khỏi tổ chức.

“Khinh người quá đáng, thật là khinh người quá đáng. Huyện trưởng Cao, hai vợ chồng bọn họ thật là khinh người quá đáng.” Chủ nhiệm Tiết ngồi ở trên sô pha, đôi mắt đỏ hoe.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 98

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.