Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chui đầu vào lưới 1

Phiên bản Dịch · 871 chữ

“Bà còn không biết xấu hổ nói chúng tôi, chính mình buộc con gái đi làm quán bar, tổ tông nhà bà sao không về báo mộng chém chết bà đi.”

Phạm Liên bị đánh cũng không khách khí, lộ ra bản tính: “Trên đời này tôi còn chưa thấy người mẹ nào nhẫn tâm như vậy.”

"Mày đánh rắm, mày không phải so với tao còn ác tâm hơn?”

Thiệu Quốc Uy cũng không khách khí, dùng sức đẩy, bà Hồ lảo đảo một chút, ngay sau đó ba người họ lại hỗn chiến, đánh đến mức mọi người xung quanh trợn mắt há hốc mồm.

Vài người kéo tóc, đánh thành một đoàn. Thiệu Thành nhìn không được, nói “Buông ra, tất cả buông tay.”

Hắn nói: “Lão nhị lão tam, nhanh chóng kéo người ra.”

Thiệu Lăng không hề động đậy, Thiệu Tĩnh và Thiệu Chi xông lên, Thiệu Chi quay đầu lại hướng về phía hai người chị dâu phát hỏa: “Các chị chết hết rồi à, mau tới đây hỗ trợ.”

“ Chúng mày dám ăn hiếp bà nội tao!” Thằng nhóc nhà bà Hồ đang rón rén chuẩn bị trộm đồ thì thấy bà nội nó ngã xuống, nó nhanh chóng lao lên, tham gia vào hỗn chiến.

Thiệu Lăng: “ Con mẹ nó!”

Nhà họ Thiệu chung quy vẫn là những người trí thức, đánh nhau không được tốt lắm, bảy người hợp nhau lại chỉ miễn cưỡng đánh ngang ngửa với hai bà cháu nhà họ Hồ. Vợ của Thiệu Tĩnh, A Huệ càng ghê gớm hơn, cô ta bị một thằng nhóc chưa đến mười tuổi đẩy ngã ngồi xuống đất.

Thiệu Lăng vuốt cằm, nhìn bọn họ động thủ, nhưng không tiến về phía trước.

Dù sao cũng chẳng có ai hiền lành, xứng đáng!

“Anh hai, mau tới hỗ trợ!” Thiệu Tĩnh kêu to, hắn có điểm hoài nghi nhân sinh, chẳng lẽ bà già nông thôn nào cũng đánh nhau lợi hại như thế này sao?

Thiệu Lăng mắt thấy Thiệu Quốc Uy và Phạm Liên đều bị đè xuống đất, bà Hồ đang ngồi trên mặt Thiệu Quốc Uy, hắn rốt cuộc lên tiếng: “Dừng tay đi, đánh nhau không sai biệt lắm rồi.”

Hắn làm nhiều công việc thể chất lại là người trẻ tuổi tự nhiên nhiều sức lực, một tay xách bà Hồ sang một bên, bà Hồ muốn thoát khỏi hắn nhưng làm thế nào cũng không được. Tuy nhiên có một số người vẫn luôn là kẻ ngốc, Thiệu Quốc Uy thấy thế không nói được lời gì hay, mặt đỏ bừng trách mắng: “Còn không phải bởi vì tên tiểu tử thúi nhà mày, nhanh cái tay lên.”

Nghe thế Thiệu Lăng buông lỏng tay, bà Hồ được thả tự do, lập tức ngồi lên mặt Thiệu Quốc Uy, Thiệu Quốc Uy: “A!”

Tiếng kêu thét dữ dội, Thiệu Lăng ung dung nói: “Cha, nếu người còn nói như vậy, con cũng không quan tâm nữa. Mọi chuyện không phải do cha động thủ đánh bà Hồ trước sao?”

Thiệu Quốc Uy: “A a a…. Mày mày mày, mau đem bà ta đi, cứu tao.”

Thiệu Lăng: “Cầu người thì phải có thái độ đúng đắn một chút.”

Thiệu Quốc Uy: “Giúp giúp tao.”

Phạm Liên: “Oa oa oa.”

Đánh không lại, huhu.

Thiệu Lăng lại lần nữa túm lấy bà Hồ, ngay khi bà ta tính toán ngồi xuống và kêu khóc lần nữa, Thiệu Lăng mở miệng chặn trước: “Bà Hồ, bà đúng là càng già càng dẻo dai, lấy hai địch bảy. Bà xem bà đánh bọn họ ra nông nỗi này, bà mang bọn họ đi bệnh viện đi. Vừa lúc cha tôi cũng đánh người, mọi người đều đi kiểm tra. Ông ấy chi trả cho hai người tiền thuốc men. Còn bà trả lại tiền thuốc men cho bảy người họ.”

“Dựa vào cái gì!”

Bà Hồ và Thiệu Quốc Uy hét lên cùng một lúc.

Thiệu Quốc Uy: “Chúng ta bị đánh nhiều hơn."

Bà Hồ: “Là do ông động tay trước.”

Thiệu Lăng: “Cho nên tất cả đều đi bệnh viện, Cha à, cha cũng thật tiết kiệm sức lực, bảy người đánh không lại một bà lão và một đứa trẻ.”

Sắc mặt Thiệu Quốc Uy lập tức xanh trắng một trận.

Bà Hồ tròng mắt xoay chuyển, đột nhiên phản ứng lại, lập tức vỗ mông nói: “Hừ, hôm nay ta cho Thiệu Lăng mặt mũi, không chấp nhặt cùng mấy cái đồ con lừa nhà các người. Cháu trai, chúng ta đi!”

“Bà nội, bọn họ không đền tiền!”

Bà Hồ: “Hôm nay lão nương tâm tình tốt, không theo chân bọn họ chấp nhặt.”

Bà ta giữ chặt cháu trai nhà mình, hướng về phía vợ chồng Thiệu Quốc Uy và Phạm Liên hừ một tiếng, nghênh ngang rời đi.

Đi được một đoạn thanh âm bà ta hạ xuống: “Chúng ta hai đền bảy, không có lời, đi mau.”

Thiệu Quốc Uy tức đến phát run: “Này này, bà già lưu manh này, bà……”

Thiệu Lăng thấp giọng: “Cha xác định muốn tiếp tục gây rối với bà ấy?”

Bạn đang đọc Trở về thập niên 90 phá bỏ và di dời của Hương Tô Lật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LinhEdward
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.