Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ma?

Tiểu thuyết gốc · 1058 chữ

Chán nản, quá chán nản.

Tên khốn Lục Tư Thành nói anh ta muốn đến khi nào thì đến, cô đặc biệt chẳng có bất cứ thứ gì để liên hệ với anh ta.

Đến đi ra ngoài cô cũng không dám vì sợ nếu anh ta đến thì sao.

Cô sống cũng không thể tự do, cô sợ anh ta gắn máy nghe lén.

Dạo gần đây vì để không lộ manh mối về nghề nghiệp của cô mà Lâm Nguyệt Hi dường như đã được sống một cuộc sống hết sức bình thường, hoàn toàn chẳng liên hệ với sở cảnh sát nếu không cần thiết.

Mặc dù có thoải mái nhưng ở nhà đúng là chán không thể tả nói. Cô ăn rồi ngủ gần đã trở thành một con heo rửng mỡ.

Lục Tư Thành cho không cô căn nhà này rồi. 3 tuần nay anh ta không đến dù chỉ một ngày. Lâm Nguyệt Hi vừa vui vừa buồn.

Cô vui vì tự nhiên mình có căn hộ rất lớn nhưng cũng đặc biệt cảm thấy hổ thẹn, tiền anh ta cho cô chẳng có đồng nào là chính đáng.

Cô dùng tiền của anh ta thì cũng xem xem cô gây tội giống anh ta vậy.

Lâm Nguyệt Hi đi mua một chú chó phốc trắng, rất nhỏ, rất đáng yêu cũng rất quậy.

Ở một mình không có gì làm, cô đương nhiên cũng rất buồn rồi. Có chó con ở bên cạnh Lâm Nguyệt Hi xem như cũng có việc làm...

Tối nay Lâm Nguyệt Hi tùy ý nấu một bát mì ăn cho no thôi, cô lười phải đi chợ, nấu ăn rất tốn công.

Lâm Nguyệt Hi chỉ vừa mới đi vào phòng thay áo ngủ vừa đi ra thì bát mì trên bàn của cô bỗng chốc chỉ còn nước.

Lâm Nguyệt Hi ngơ ngơ đứng nhìn xung quanh, cô đứng yên rất lâu, ai đã ăn mì của cô?

Tại sao không thấy ai hết vậy?

Lâm Nguyệt Hi luống cuống cầm cây chổi quay vòng vòng.

Cô nuốt nước bọt vì cảm thấy lạnh lạnh sống lưng. Lâm Nguyệt Hi run người la lớn:

“Mẹ ơi... Nhà này có ma... Mẹ ơi nhà này có ma...”

Cô nàng thở hồng hộc, cả người run cầm cập cứ như cầy sấy khô.

“Ma... Ma... Đừng có nhát tao, tao sợ mày thiệt đó...

Nam mô a di đà phật, nam mô a di đà phật, nam mô a di đà phật, phù hộ cho con, Phật tổ phù hộ cho con...”

Một cánh tay đè nặng lên vai Lâm Nguyệt Hi, cô nàng sợ đến nằm ngất ra đất.

“Hứa Chi Nghi... Cô bị sao vậy?”

Lâm Nguyệt Hi muốn khóc cũng không nổi, cô nhắm mắt rên lên.

“Đừng có hù tôi... Tôi là người tốt. Ngoài trừ ăn tiền của người xấu thì tôi vẫn chưa hại ai hết, đừng có giết tôi trời ơi.

Tôi hứa sau này tôi không dùng mấy đồng tiền sai trái đó nữa.

Sau này tôi sẽ đi làm việc thiện. Tôi sẽ đi cúng cơm, tôi sẽ đọc kinh siêu thoát cho anh.”

Lục Tư Thành trừng cô nàng rồi lập tức kéo người Lâm Nguyệt Hi cứng như đá lên, nhìn cái bộ dáng này của Lâm Nguyệt Hi, Lục Tư Thành lắc đầu khó hiểu.

Người đàn ông giọng lại có chút mệt:

“Hứa Chi Nghi... Là tôi.”

Lâm Nguyệt Hi nhắm tịt mắt khóc ròng.

“Chi Nghi nào? Tôi là ai? Trời ơi, đi đi mà...”

Lục Tư Thành nhéo mắt Lâm Nguyệt Hi, kéo kéo để cô mở to mắt ra, cô nàng mắt nhắm mắt mở rồi lại nhắm lại. Lục Tư Thành nghiến răng nghiến lời với Lâm Nguyệt Hi điên khùng của bây giờ.

“Hứa Chi Nghi... Em muốn chết sao?”

Lâm Nguyệt Hi lắc lắc đầu. Cô đang suy nghĩ cái gì đó mà không la nữa, Hứa Chi Nghi, Hứa Chi Nghi, Hứa Chi Nghi. Cái tên này... Hình như chỉ có Lục Tư Thành mới gọi cô.

Lục Tư Thành, Lục Tư Thành, Lục Tư Thành...

Lâm Nguyệt Hi thét lớn. “Lục Tư Thành... Anh đến khi nào?”

Cô mở mắt rất to, miệng cũng mở lớn nhìn Lục Tư Thành.

Người đàn ông muốn đập đầu cô nàng này rồi đem đi vứt cho rồi. Ở nhà mà người ta vào khi nào cũng không biết.

Chú chó nhỏ từ trong lồng sắt đã tỉnh ngủ mà nhanh chóng chạy sang đi liếm liếm vào chân Lục Tư Thành rồi nó lại nhảy cẩng lên ôm chặt lấy chân Lục Tư Thành mãi không buông.

Nó ngứa răng mà kéo ống quần Lục Tư Thành cắn xuống.

Chú chó nhỏ quẫy đuôi kêu ẳng ẳng.

“Hứa... Chi... Nghi... Cái gì đây? Em đem nó vứt ngay cho tôi nếu không tôi sẽ đạp nó chết.”

Lâm Nguyệt Hi bò bò dưới đất ôm chầm lấy củ Su nhỏ của cô vào ngực dỗ dỗ như dỗ con nít. Chú chó phốc rất vui mà kêu ẳng ẳng lên rồi lại liếm má cô hôn hôn. Cả một mặt Lâm Nguyệt Hi đầy mùi sữa của chú chó nhỏ.

Lâm Nguyệt Hi tức giận thầm chửi trong đầu, đạp ông nội anh chứ đạp, con cô đáng yêu như vầy mà đạp, thử đạp coi, coi cô có dám đạp đầu anh ta xuống đất không.

Lâm Nguyệt Hi ôm Su con nhỏ dỗ như dỗ em bé rồi lại bế bỏ vào lồng, cô ra dáng trêu chọc nó rồi nhanh chóng cầm bình sữa lên nó uống sữa.

Củ Su nhỏ tự nút bình sữa mà chẳng cần cô đút. Nhìn mãi vẫn thấy nó đáng yêu vô ngần.

Nuôi riếc mà cả người cô cũng có mùi sữa của em bé. Vừa mới tắm bây giờ lại hôi chó tiếp. Lâm Nguyệt Hi chán nản bóp lấy chiếc mũi nhỏ của chú chó con.

Lục Tư Thành cảm thấy Lâm Nguyệt Hi chẳng hề để anh vào mắt. Mười mấy phút đồng hồ cô đi qua đi vẫn chỉ để lo cho một con chó, hết cho nó ăn rồi lại dỗ cho nó ngủ.

Rồi rốt cuộc cô ta có lợi ích gì?

Bạn đang đọc Trời Nam Đất Bắc, Liệu Có Thể Chung Đường? sáng tác bởi Jelina
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jelina
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.